Cổ Tát Hắc Vân kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời.
Y thực sự không ngờ Sở Hoan lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Sở Hoan dựa vào ghế, khẽ cười:
- Đại Lễ Quan đừng trách, bản đốc cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ thôi. Đại Lễ Quan nói không sai, Tần quốc và Tây Lương thực sự đã biến chiến tranh thành tơ lụa, việc binh đao đã ngừng, hơn nữa còn mở cửa thông thương giữa hai nước, đối với cả hai bên đều có lợi.
Cổ Tát Hắc Vân bực bội:
- Đã vậy, vì sao...vì sao phò mã không chịu bán muối cho chúng ta?
Vỗ vỗ lưng ghế dựa của mình, Sở Hoan thở dài:
- Cũng là vì cái ghế này đây. Đại Lễ Quan, chắc ngươi không quên, hiện giờ bản đốc là Tổng Đốc một đạo đấy.
- Cũng chính vì phò mã tọa trấn Tây Quan, Cổ Tát Hắc Vân mới tới đây khẩn cầu. Cho dù thế nào phò mã cũng là phò mã của bộ tộc Tây Lương Na Sử chúng ta, nể mặt mũi của Ỷ La Tháp Lan Cách, xin ngài nghĩ lại.
- Thực sự ta nợ Ỷ Lan rất nhiều. Nhưng Tây Lương các ngươi nợ Tây Quan chúng ta còn nhiều hơn. Lần trước Đại Lễ Quan đến Sóc Tuyền, trên đường đi nhất định phải thấy rất nhiều nơi hoang vu, dân chúng xanh xao vàng vọt vô cùng gầy yếu, mặc dù bản đốc tận lực muốn khôi phục lại sự phồn hoa ngày xưa của Tây Quan, nhưng cũng không phải chỉ năm ba năm là có thể hoàn thành. Tất cả những điều này đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3200278/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.