Chương trước
Chương sau
Mị Nương do dự trong giây lát rồi lắc đầu nói:

- Thật ra ta cũng không biết đại sư Thú Bác Già đang ở đâu.

Sở Hoan nhíu mày, nghe lời Mị Nương nói:

- Chuyện xảy ra trong miếu, sau đó, đại sư đã nói lại với ta rồi. Ta bị trúng độc, suýt chút nữa đã mất mạng, chính chàng đã đưa ta đi tìm Quỷ đại sư để giải độc.

Sở Hoan cười khổ đáp:

- Vậy Thú Bác Già chưa nói cho nàng biết sao, Quỷ đại sư đã viên tịch rồi.

- Quỷ đại sư đã viên tịch rồi sao?

Mị Nương trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, cười khổ đáp:

- Đại sư đã nói với ta, trước lúc kẻ địch tìm tới đây, ngài ấy phụng mệnh Quỷ đại sự, chỉ có thể đưa ta trốn đi. Ngoài Quỷ đại sư, chỉ có đại sư Thú Bác Già mới hiểu rõ độc tính trong người ta, nhưng Quỷ đại sư cũng xem như nể mặt chàng mới ra tay cứu ta.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Quỷ đại sư là cao tăng, là người có tâm địa bồ tát. Nếu không có ta, ngài ấy cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng.

- Đại sư Phúc Bác Già đưa ta đến một cánh đồng cỏ, ở đó không có nhiều người. Trước khi ta khỏi bệnh, ngài ấy không hề quấy rầy ta.

Mị Nương khẽ nói:

- Những ngày đó, đại sư Phúc Bác Già một mặt chữa bệnh cho ta, một mặt truyền thụ Phật pháp cho ta. Quãng thời gian đó, ta cũng chẳng có việc gì để làm nên chỉ có thể đi theo ngài ấy học Phật pháp.

Sau đó, Mị Nương lại lắc đầu, khẽ thở dài:

- Thế nhưng Phật pháp thật uyên thâm, ta ngay cả vỏ bọc của nó cũng không học nổi.

Sở Hoan nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của Mị Nương, nhịn không được khẽ cười:

- Nếu nàng có thể chuyên tâm học phật pháp thì heo nái cũng trèo lên được cây.

Mị Nương trừng mắt lườm Sở Hoan, gắt giọng:

- Không được phép nói bậy. Dù không được nhiều, nhưng ta cũng đã học thuộc được mấy bộ kinh thư rồi đấy.

Nàng trầm mặc một lát rồi nói:

- Đại sư Thú Bác Già nói, học tập Phật pháp, không những có thể tu tâm dưỡng tính mà nó còn rất tốt đối với thân thể của ta. Ta ở đó mấy tháng, mãi đến ngày hôm này, đại sư mới nói với ta, độc tố trong người ta đã hoàn toàn bị thanh trừ, không còn gì đáng ngại nữa. Ngài ấy vừa từ biệt ta xong.

- Từ biệt?

Sở Hoan cau mày nói:

- Ngài ấy phải cùng nàng đi tìm ta chứ.

Mị Nương đáp:

- Đại sư không nói nhiều, ngài ấy chỉ nói mỗi người đều có duyên phận riêng, ngài ấy cùng với Nặc Cự La là La Hán Hộ pháp của Quỷ đại sư. Vì thế bọn họ nhất định phải quay về tìm Quỷ đại sư, cho dù Quỷ đại sư có viên tịch, bọn họ cũng phải quay về tìm di cốt của Quỷ đại sư để đưa vào dạ ma quật.

Sau đó, Mị Nương lại giải thích:

- Dạ ma quật là cách gọi của họ, nếu dùng cách nói của chúng ta, đó là Phật quật.

- Phật quật?

Sở Hoan đột nhiên nghĩ đến thần tướng áo đen gặp ở Dược Cốc.

Thần tướng áo đen tự xưng là người sáng lập ra tổ chức Thiên Võng, nhưng mục đích của tổ chức Thiên Võng là đi tìm kiếm sáu khối Phật ngọc, đưa di hài của vua Tây Xương đưa vào Phật quật.

Nhưng Sở Hoan không rõ “phật quật” trong lời Nặc Cự La và phật quật trong lời thần tướng áo đen có giống nhau hay không.

Mị Nương thấy mặt Sở Hoan lộ rõ vẻ kinh ra, lông mày nhíu lên, nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy? Chàng biết Phật quật sao?

- Không.

Sở Hoan lắc đầu:

- Ta từng nghe có người nhắc đến Phật quật... Từ đó về sau, ta cũng không gặp lại người đó nữa.

Mị Nương suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên nàng thò tay đến bên eo mình, lấy ra từ trong thắt lưng một chuỗi ngọc phật tinh xảo:

- Đây là thứ trước khi đi đại sư đã tặng cho ta. Ngài ấy... ngài ấy nói sát khí của ta của nặng. Sau này lúc giết người, nhìn ngọc phật có thể giảm bớt sự sát sinh.

Sở Hoan thở dài:

- Nếu như đại sư có thể làm phép giúp nàng, quả thật là công đức vô biên rồi.

Trong lòng Sở Hoan lại nghĩ, Thú Bác Già không trực tiếp đến tìm mình, lẽ nào ông ta thật sự đưa di hài Quỷ đại sư đến Phật quật. Rốt cuộc đó là nơi nào. Trước khi vua Tây Xương lâm chung, đã di nguyện lại muốn hài cốt của mình được đưa tới Phật quật. Thú Bác Già cũng đưa di hài của Quỷ đại sư đến đó. Nếu nói như vậy, thần tướng áo đen không hề nói dối, ít nhất cái gọi là Phật quật cũng thực sự tồn tại.

- Sau khi ta rời khỏi đó mới nghe tin, Tây Lương xảy ra bạo loạn, các bộ lạc chém giết lẫn nhau. Hì hì, điều này cũng không có gì không tốt. Ta nghe nói sứ đoàn nước Tần rời khỏi Tây Lương, vì thế ta cũng trở về từ Tây Lương.

Mị Nương buồn bã nói:

- Đáng ra ta cũng định tới tìm chàng, nhưng ở sa mạc, đại ca của ta đã bị người ta bắt đi, sinh tử chưa rõ. Vì thế ta chỉ có thể về Hà Bắc trước xem Thanh Thiên Vương đã cứu được đại ca về hay chưa.

Sở Hoan biết, “đại ca” trong miệng Mị Nương chính là Hắc Giao Hầu trong tứ hầu Thanh Thiên. Lúc trước, Hắc Giao Hầu đã lẻn vào cung hành thích vua, thiếu chút nữa đã giết chết đại vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng. Sự việc này đã khiến cho việc đàm phán hòa bình giữa hai nước bất thành. Đàm phán thất bại trong gang tấc, chẳng những không thành công mà còn bị bắt, từ đó về sau sứ đoàn nước Tần đã đàn áp Tây Lương.

Chỉ là Thanh Thiên vương đưa Mị Nương theo, chuẩn bị nghĩ cách ứng cứu. Trong sa mạc, thiếu chút nữa đã thành công, nào ngờ giữa đường lại bị một tên áo đen thần bí cướp người đưa đi mất. Hắc Giao Hầu và Mị Nương là huynh muội thân thiết, đương nhiên Mị Nương sẽ lo lắng cho an nguy của huynh mình. Sau khi trở về, nàng ấy quay lại Hà Bắc ngay âu cũng là chuyện đương nhiên.

- Bây giờ tình hình của huynh ấy thế nào rồi?

Sở Hoan hỏi:

- Đã được Thanh Thiên vương cứu về chưa?

Khuôn mặt Mị Nương ảm đạm, lắc đầu nói:

- Tuy Thanh Thiên vương đã đả thương tên áo đen, cứu được đại ca. Thế nhưng lúc đó, đại ca đã hấp hối, trước khi chết, đại ca đã để lại một bức huyết thư, nhờ Thanh Thiên vương đưa về cho ta. Lúc ở trong sa mạc, Thanh Thiên vương không thể đưa di thể của đại ca trở về, chỉ có thể... chỉ có thể chôn cất đại ca trong sa mạc.

Nói đến đây, vành mắt Mị Nương phiếm hồng, hốc mắt đã ươn ướt.

Sở Hoan giơ một ngón tay lên lau nước mắt trên khóe mắt Mị Nương, ôn nhu nói:

- Chuyện cũ đã qua rồi, nàng đừng quá đau lòng. Mặc dù đại ca của nàng đã đi rồi, nhưng huynh ấy luôn hy vọng nàng sẽ sống thật tốt.

Mị Nương cũng giơ tay lên nắm lấy bàn tay của Sở Hoan đang lau nước mắt trên khóe mắt mình. Nàng đem tay của Sở Hoan dán lên khuôn mặt trắng nõn của mình, mùi thơm trên người nàng tỏa ra man mát như xạ hương.

Bàn tay Sở Hoan cảm thụ được khuôn mặt bóng loáng của Mị Nương, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng thân thể Mị Nương đang khẽ run lên.

Sở Hoan biết rõ, đến nay, Mị Nương vẫn vô cùng đau lòng trước cái chết của Hắc Giao Hầu. Sở Hoan không nói thêm điều gì, chỉ nhè nhẹ di chuyển ngón tay trên khuôn mặt Mị Nương, hy vọng có thể an ủi Mị Nương đôi chút.

Đột nhiên, hai hàng lông mày của Sở Hoan nhíu chặt, như nghĩ ra điều gì đó, nhẹ giọng hỏi:

- Đúng rồi, Mị Nương, nàng nói Thanh Thiên vương đã đả thương một nam nhân mặc áo đen phải không?

Mị Nương “dạ” một tiếng, Sở Hoan như đang suy nghĩ điều gì đó, lát sau khẽ lẩm bẩm:

- Không đúng...

Mị Nương ngồi dậy, hỏi:

- Sao vậy? Chàng nghĩ ra điều gì sao?

- Mị Nương, tình hình đêm hôm ấy, nàng cũng nhìn thấy, nàng cũng tương đối hiểu Thanh Thiên vương. Nói thật lòng, nàng cho rằng, Thanh Thiên vương và nam nhân áo đen kia, võ công ai mạnh ai yếu?

Sở Hoan nghiêm nghị hỏi.

Mị Nương suy nghĩ trong giây lát rồi đáp:

- Nam nhân áo đen võ công uyên thâm, cao cường. Thanh Thiên vương tu vi võ đạo cũng đạt đến trình độ thâm sâu. Bản thân Thanh Thiên vương võ đạo cũng rất cao...

Mị Nương trầm ngâm trong chốc lát, hồi lâu sau mới nói:

- Nếu so sánh hai người, võ công của nam nhân áo đen chưa hẳn đã thấp hơn Thanh Thiên vương.

Sở Hoan khẽ gật đầu, đáp:

- Đúng vậy! Võ công của Thanh Thiên vương không hề yếu, nhưng võ công của nam nhân áo đen đó cũng vào loại quỷ thần khó lường. Thanh Thiên vương muốn đả thương người áo đen đó, đâu có dễ như vậy.

- Ta hiểu ý của chàng.

Mị Nương khẽ nói:

- Chàng cho rằng Thanh Thiên vương bịa ra chuyện này.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Thật hay giả, chúng ta không ở đó, đương nhiên không có cách nào biết chắc. Chỉ là... Thanh Thiên vương muốn đả thương nam nhân áo đen, cướp Hắc Giao Hầu từ trong tay nam nhân áo đen, đây không phải là chuyện dễ dàng.

- Vì thế Thanh Thiên vương đã phải trả một cái giá rất lớn.

Mị Nương cười khổ đáp:

- Tuy Thanh Thiên vương đả thương nam nhân áo đen, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, thiếu chút nữa đã chết trong sa mạc.

Lúc này Sở Hoan mới thoải mái hơn, nếu hai bên đều bị thương, cũng không phải không có khả năng.

- Thanh Thiên vương không những bị thương nội tạng, trên mặt cũng bị nam nhân áo đen rạch một vết rất đáng sợ.

Mị Nương khẽ chớp đôi mắt dễ thương:

- Nếu là người khác, bị thương nặng như vậy có lẽ đã chết hết trong sa mạc rồi. Thanh Thiên vương dựa vào nghị lực kinh người đã thoát khỏi sa mạc. Cũng chính vì bị thương quá nặng, nên huynh ấy mới không thể đưa di hài đại ca ra khỏi sa mạc.

- Hóa ra là vậy.

Sở Hoan đứng dậy, đi đi lại lại vài bước như đang suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng, Sở Hoan dừng bước chân, hỏi:

- Mị Nương, cao cự nhân đó là ai vậy?

- Hắn là Bạch Tượng Hầu xếp hạng thứ tịch trong tứ hầu Thanh Thiên.

Mị Nương đáp:

- Thuở nhỏ, ta và đại ca tập võ, đại ca rất thích kết giao bạn bè, Bạch Tượng kết giao với đại ca từ trước đó, không những thế hai người còn kết nghĩa kim lan. Sau này, Thanh Thiên vương khởi sự ở Hà Bắc, Bạch Tượng đến tìm đại ca, lúc đó chúng ta mới biết, Bạch Tượng và Thanh Thiên vương đã kết nghĩa kim lan, quan hệ không hề đơn giản. Hắn tìm chúng ta, với hy vọng chúng ta có thể đi theo Thanh Thiên vương, cùng nhau khởi sự.

Sở Hoan thở dài:

- Hai người không sống cuộc sống an nhàn, đi theo Thanh Thiên vương làm càn gì chứ.

Mị Nương bĩu môi, nói:

- Cái gì mà làm càn chứ? Hoàng đế của các người tàn bạo bất nhân, chúng ta muốn sống cuộc sống yên ổn, hoàng đế của các người cũng không cho.

Trong mắt lộ ra nét oán hận:

- Không những thế, chúng ta và nước Tần không thể hòa giải, đánh bại tên cẩu hoàng đế, đương nhiên chúng ta cũng vui lòng.

- Không thể hòa giải?

Sở Hoan thẳng người, nhìn đôi mắt lung linh như làn sương mờ ảo, mê người của Mị Nương:

- Mị Nương, ta không hề biết thân thế của nàng, vì sao các nàng và nước Tần lại không thể hòa giải?

Mị Nương cười hì hì, nói:

- Ta mạn phép không nói ra điều này. Những điều nên nói tự nhiên ta sẽ nói. Những điều không nên nói, chàng có hỏi ta cũng sẽ không nói.

Sở Hoan không thể làm gì khác, chỉ có thể đáp:

- Ta sẽ không hỏi nữa. Chỉ vì một viên đá, Thanh Thiên vương phải phái hai trong bốn vị trợ thủ đắc lực nhất của mình ra tay, có phải hơi quá rồi không?

Mị Nương khẽ thở dài:

- Thuộc hạ của Thanh Thiên vương cũng không phải chỉ có bốn vị kiện tướng đắc lực đó. Có lẽ chàng còn chưa biết, tứ hầu Thanh Thiên đã biến thành bát hầu Thanh Thiên. Tước vị Hắc Giao Hầu của đại ca cũng đã phong cho người khác rồi.

- Cho dù có thế, phái nàng và Bạch Tượng Hầu đi, cũng đủ thấy Thanh Thiên vương rất coi trọng viên đá kia.

Sở Hoan khẽ nói:

- Mị Nương, các nàng muốn tảng đá kia, rốt cuộc là vì lý do gì?

Tuy Sở Hoan và Mị Nương có quan hệ thân thiết, nhưng Sở Hoan biết rõ, hòn đá kia không hề tầm thường, không thể đơn giản để lộ ra cho bất kỳ ai. Huống hồ, tâm tư của Mị Nương, Sở Hoan cũng không hoàn toàn hiểu rõ, vì thế vẫn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm Mị Nương. Nói cho cùng, hiện nay nàng vẫn là người của Thanh Thiên vương, tâm tư của Mị Nương như thế nào, khó mà đoán ra được, đương nhiên cũng không thể tiết lộ tin tức liên quan đến viên đá đó cho Mị Nương.

Chỉ là Sở Hoan cũng chưa biết nhiều về bí ẩn đằng sau hòn đá vì thế cũng muốn Mị Nương nói ra một vài việc liên quan đến viên đá đó.

Mị Nương chớp chớp đôi mắt mơ màng, thân thể mềm mại hơi nghiêng về phía trước, nàng đang ở gần Sở Hoan trong gang tấc, hơi thở nhẹ nhàng, mùi xạ hương quyến rũ xông thẳng vào mũi, bộ ngực sữa mềm mại ép chặt, nũng nịu hỏi:

- Hoan ca, chàng nói đi, hòn đá đó... đang ở trên người chàng phải không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.