- Tại sao nàng lại nghĩ viên đá đang ở trên người ta?
- Lẽ nào Lâm Đại Nhi không đưa cho chàng tín vật định ước gì?
Mị Nương chớp chớp mắt:
- Chàng nói cho ta biết đi, ta sẽ không nói với người khác đâu!
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Kỳ thực cho đến giờ, ta vẫn chưa biết viên đá mà các nàng nói đến là cái gì. Thậm chí ta còn không biết trên người Lâm Đại Nhi có viên đá mà nàng cần không.
Mị Nương cười tủm tỉm nói:
- Thật không?
- Vậy mà còn giả nữa à!
Khuôn mặt Mị Nương chỉ cách Sở Hoan chừng một gang, Sở Hoan có thể nhìn thấy rõ làn da mịn màng trên khuôn mặt của nàng. Cặp môi đỏ mọng kia tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, giống như mùi trái cây chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Dĩ nhiên là Sở Hoan không cắn, chỉ nhẹ giọng nói:
- Vì viên đá bọn ta đã không ngại từ Hà Bắc xa xôi lặn lội đến Tây Bắc, có lẽ nàng biết viên đá kia rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Mị Nương thở dài:
- Không biết!
- Không biết?
Sở Hoan cau mày nói:
- Vì một viên đá bọn nàng không hề biết tác dụng mà lại gây chiến với Tây Bắc...!
- Ta biết chàng không tin.
Mị Nương cười khổ nói:
- Nhưng sự thật như vậy đấy, Thanh Thiên Vương vẽ viên đá cho tụi ta xem, nhìn cũng chẳng có gì lạ. Bọn ta cũng từng hỏi rốt cuộc viên đá có tác dụng gì, Thanh Thiên Vương cũng không nói nhiều, chỉ nói có liên quan đến vận số Càn Khôn...!
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Vận số Càn Khôn? Cái này... lại là gì vậy?
Mị Nương do dự một chút, mới nói:
- Theo ý của Thanh Thiên Vương, ai có được viên đá, người đó có thể có được cả thiên hạ. Chỉ cần chúng ta có thể đoạt được viên đá, Tần quốc chắc chắn sẽ mất thiên hạ!
- Người có viên đá sẽ có thiên hạ?
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Chuyện này từ đâu mà có?
- Ta cũng không biết.
Mị Nương nói khẽ:
- Thanh Thiên Vương không nói nhiều, bọn ta cũng không tiện hỏi. Hơn nữa nhiều lần trước đây, Thanh Thiên Vương đã chỉ rõ mục tiêu, ông ấy nói, viên đá màu đỏ nằm trong tay Lâm Đại Nhi, mà Lâm Đại Nhi... ở Phủ tổng đốc Tây Quan!
Sở Hoan cau mày nói:
- Thanh Thiên Vương ở mãi Hà Bắc, vì sao lại biết rõ Lâm Đại Nhi ở phủ tổng đốc của ta? Người này thật sự thần thông quảng đại.
Dừng một chút, hắn hỏi:
- Cho nên bọn nàng lên kế hoạch động thủ với Lâm Đại Nhi?
- Lần chỉ huy này, là do Bạch Tượng Hầu phụ trách, ta với Kim Lang Hầu hiệp trợ, kỳ thực... haizz, Kim Lang Hầu tới đây, vốn là để giám sát bọn ta.
- Thanh Thiên Vương vô cùng tín nhiện Kim Lang Hầu, ông ta sợ bọn ta giành được viên đá trở về sẽ chiếm làm của riêng!
Cười khổ nói:
- Thanh Thiên Vương tính tình đa nghi, ngay cả huynh đệ trong nhà cũng chẳng tin!
Sở Hoan không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Mị Nương.
- Kỳ thực Kim Lang Hầu luôn phái người theo dõi xung quanh phủ tổng đốc.
Mị Nương trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói:
- Phủ tổng đốc diện tích rất lớn, bọn ta đều không biết vị trí cụ thể của Lâm Đại Nhi. Cho nên Kim Lang Hầu muốn tìm cơ hội trà trộn vào phủ tổng đốc, tìm hiểu vị trí của Lâm Đại Nhi, sau đó tìm cơ hội bắt cóc Lâm Đại Nhi...!
Mị Nương mỉm cười, vô cùng đẹp đẽ:
- Có điều phủ tổng đốc ngày đêm đều có người bảo vệ, căn bản không tìm được bất kỳ khe hở nào, bọn ta đành phải từ bỏ hành động...!
Sở Hoan thầm kinh hãi, hắn cũng luôn lo lắng có người gây bất lợi cho người trong phủ, cho nên đã đặc biệt để Bạch Hạt Tử đảm nhiệm vị trí Tổng quản hộ vệ Phủ tổng đốc. Phủ tổng đốc ngày đêm đều có người thủ vệ, cho tới nay, cũng chưa từng xuất hiện biến cố gì, Sở Hoan cảm thấy bản thân cũng không cẩn thận quá mức, giờ nhìn lại, thấy sắp xếp của mình quả không uổng phí.
- Bọn ta không tìm được cơ hội, thế nhưng Lâm cô nương của chàng lại tự dâng mình đến cửa.
Mị Nương khẽ cười nói:
- Kim Lang Hầu đặt ra một kế hoạch, cụ thể thế nào, huynh có thể đi hỏi Lâm cô nương của chàng.
Sở Hoan nói:
- Hôm nay bọn nàng không lấy được viên đá, toàn quân còn bị diệt, chỉ còn lại mình nàng sống sót, nàng dự định sẽ làm gì? Có trở về bên cạnh Thanh Thiên Vương nữa không?
Thần sắc Mị Nương lập tức ảm đạm, không nói gì.
Sở Hoan đưa tay đặt lên bờ vai Mị Nương, dịu dàng nói:
- Mị Nương, Thanh Thiên Vương vốn không có tiền đồ, nàng theo hắn, sớm muộn cũng bị hắn liên lụy. Nàng cũng đã nói rồi, hiện nay hắn chẳng còn tin tưởng các huynh đệ nữa, nàng cảm thấy có cần phải theo hắn để tự tìm đường chết không?
- Ai nói đi theo hắn là tự tìm đường chết? Nói không chừng Thanh Thiên Vương thật sự có thể lật đổ triều Tần, đến lúc đó người ta cũng coi như là công thần khai quốc đó chứ?
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Thanh Thiên Vương chẳng qua chỉ chiếm được một vùng nhỏ ở Hà Bắc nàng đã cho rằng hắn có thể giành được cả thiên hạ sao? Mị Nương, có phải nàng ngây thơ quá không?
- Ngây thơ?
Mị Nương nhíu mày.
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng hạ giọng nói:
- Mị Nương, ta không ngại nói thật lòng với nàng, hiện tại Thanh Thiên Vương có thể liên tiếp giành thắng lợi ở Hà Bắc, trông có vẻ rất phong quang, kỳ thực là đang dựng hiểm cảnh lớn nhất cho mình. Đợi đến khi lôi đình xuất động, nghĩa quân Thanh Thiên Vương e là sẽ sụp đổ trong phút chốc thôi.
- Lôi đình xuất động là gì? Quân Tần hiện nay ngay cả Thiên Môn đạo của Liên Đông Nam còn chẳng thể ứng phó được, có bản lĩnh gì để ứng phó Hà Bắc chứ?
Mị Nương thấy Sở Hoan nghiêm túc, có vẻ không nói đùa, bèn hồ nghi nói:
- Chàng nói vậy là sao?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Vậy sao nàng không nghĩ xem, bên cạnh Thanh Thiên Vương là ai?
Không đợi Mị Nương trả lời, hắn nói tiếp:
- Phía Tây bắc Hà Bắc, qua Lâm Cốc quan chính là Hà Tây đạo. Còn ở Đông Bắc, qua Sơn Hà quan, chính là Liêu Đông đạo, bản lĩnh hai vị hàng xóm này của Thanh Thiên Vương, ta nghĩ có lẽ Thanh Thiên Vương hiểu rất rõ.
- Chàng nói Tổng đốc Phùng Nguyên Phá của Hà Tây đạo và Liêu Đông Xích Luyện Điện?
Mị Nương lập tức hỏi.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Xích Luyện Điện là một trong bốn đại thượng tướng của Tần quốc. Còn Phùng Nguyên Phá, hai cha con Phùng gia thay nhau trấn Hà Tây, thâm căn cố đế, cho dù là lôi ai ra, Thanh Thiên Vương cũng đều khó là địch thủ.
Mị Nương cười:
- Phùng Nguyên Phá dám xuất binh sao? Binh mã của hắn đều ở phương Bắc. Phải đối phó với đám man di, hơn nữa Hà Tây đang bận rộn xây dựng Thiên Cung cho cẩu hoàng đế, tài chính giật gấu vá vai, đám bất lực dưới tay hắn, không có bạc, ai muốn bán mạng cho hắn? Đến như Xích Luyện Điện, giỏi chiến đấu, nhưng người Cao Ly hận hắn thấu xương, chỉ cần Liêu Đông đạo hành động thiếu suy nghĩ, người Cao Ly tuyệt đối sẽ không để cho Xích Luyện Điện thoải mái.
Sở Hoan cười rộ lên, hết sức cổ quái. Mị Nương thấy Sở Hoan cười cổ quái, bàn tay trắng như phấn đánh vào vai Sở Hoan, cả giận nói:
- Cười cái gì mà cười, lẽ nào ta nói không đúng?
- Đúng cũng đúng, không đúng cũng không đúng.
Sở Hoan thở dài:
- Mị Nương, nàng nói bọn họ không dám xuất binh, cái này không sai, cho dù là đám man di hay đám người Cao Ly, đều chẳng lương thiện gì. Nếu như binh lực biên quan yếu kém, bọn họ dĩ nhiên sẽ rục rịch, không chịu an phận, cho dù là Phùng Nguyên Phá hay Xích Luyện Điện. Nguyên nhân bọn họ không dám tự tiện xuất binh, là lo lắng hậu phương hoạn nạn, câu này không sai chứ?
Mị Nương hơi nhíu mày, câu này của Sở Hoan dĩ nhiên không sai.
- Vậy ta hỏi nàng, nếu như bọn họ giữ đúng bổn phận, cảnh vệ biên quan, hậu phương có thể yên ổn không?
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Thanh thế của Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc không nhỏ, Hàn Tam Thông đã không phải là địch thủ, đại quân của triều đình lúc này đang bị kéo đến Đông Nam. Lúc này, Thanh Thiên Vương có thể tung hoành Hà Bắc, kế tiếp thì sao? Hắn muốn lật đổ Tần triều, tất phải khuếch trương ra ngoài... cho dù là Đông Bắc, hay là Tây Bắc đều trở thành hậu họa của Phùng Nguyên Phá và Xích Luyện Điện. Cho dù họa ngoại xâm không thể dung, lẽ nào Thanh Thiên Vương nội xâm, bọn họ có thể ngồi nhìn sao? Thanh Thiên Vương cho dù khuếch trương về phía Đông Bắc hay Tây Bắc, ta cảm thấy bọn họ sẽ để cho Thanh Thiên Vương gây sóng gió ở hậu phương của mình à?
Cặp môi đỏ mọng của Mị Nương khẽ động, không nói câu nào.
- Thanh Thiên Vương có được thanh thế như bây giờ, đơn giản là do oán thán ở Hà Bắc đạo quá lớn. Thanh Thiên Vương khởi nghĩa, rất nhiều dân chúng đều theo. Kỳ thực đội ngũ của Thanh Thiên Vương có thể đánh bại Hàn Tam Thông, ta cảm thấy rất kinh ngạc.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Quan binh thuộc hạ của Hàn Tam Thông đều có kinh nghiệm huấn luyện, có trang bị hoàn mỹ, so ra, nhân mã Thanh Thiên Vương phần lớn đều là bách tính bình thường, sức chiến đấu không cần nói cũng biết. Sở dĩ Thanh Thiên Vương có thể đánh bại Hàn Tam Thông, không ngoài ba nguyên nhân.
- Nguyên nhân gì?
- Đầu tiên, hiển nhiên Thanh Thiên Vương này là người rất có bản lĩnh. Hàn Tam Thông là danh tướng của Tần quốc, ngoại trừ tứ đại thượng tướng, năng lực thống binh của Hàn Tam Thông ở Tần quốc cũng có thể coi là đếm trên đầu ngón tay. Thanh Thiên Vương có thể dựa vào chiến thuật đánh bại Hàn Tam Thông, chỉ có thể nói rõ Thanh Thiên Vương quả thực là một vị soái tài giỏi thống binh.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Tiếp theo, quan binh quá ỷ lại vào cung cấp của hậu cần, dù nói binh mã chưa động, lương thực đã đi trước, hậu cần quân nhu là thành phần không thể thiếu trong chiến tranh, nhưng đội quân Hàn Tam Thông suất lĩnh là Đồn vệ quân, Đồn vệ quân trang bị hoàn hảo, lực chiến đấu không cần phải nói nhiều, nhưng nhược điểm trí mạng của họ là không thể thiếu được hậu cần. Chỉ cần hậu cần đứt gãy, sức chiến đấu cũng trượt dốc, sĩ khí giảm mạnh, ngược lại với nghĩa quân Thanh Thiên Vương, nghe nói bọn ta lấy được lương thực ở Hà Tây đạo, cướp tiền tài lương thảo của thân sĩ quan lại, về điểm này, quan binh phải bó tay.
Hai mắt Mị Nương lóe lên, khẽ nói:
- Chàng... chàng nói cũng có lý, vậy còn nguyên nhân cuối cùng?
- Đương nhiên là địa lợi.
Sở Hoan thở dài:
- Dân chúng Hà Bắc đạo kêu ca khó khăn, Thanh Thiên Vương tụ tập được nhiều nhân mã như vậy, cũng có thể phản ánh rõ tâm tư của bách tính Hà Bắc... Mấy trăm vạn dân chúng Hà Bắc đạo, hơn mười vạn nghĩa quân là xuất thân từ bách tính, binh dân hợp lại, cùng với binh sĩ Thanh Thiên Vương tạo phản, đều là con cháu bản địa của Hà Bắc. Nàng nói bách tính Hà Bắc đạo có thể không ủng hộ bọn họ được sao? Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, khi tất cả dân chúng ủng hộ Thanh Thiên Vương, Thanh Thiên Vương lẽ nào lại không thắng? Hơn nữa, bọn họ nắm rõ núi non sông ngòi, địa hình Hà Bắc như lòng bàn tay, quan binh không nhân hòa, lại chẳng có địa lợi...! Không cần nói tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Tài thống binh của Thanh Thiên Vương không kém Hàn Tam Thông. Nghĩa quân có một thủ lĩnh như vậy, lại thêm có nhân hòa và địa lợi, hậu cần của bên Hàn Tam Thông lại bị chặt dứt, sĩ khí đê mê, chỉ dựa vào trang bị tốt, căn bản không thể quyết định được kết quả của trận chiến này.
Mị Nương hơi trầm ngâm, mới nói:
- Chàng nói đúng, nghĩa quân có thể liên tục giành thắng lợi. Theo như lời chàng nói, thực sự là có địa lợi nhân hòa.
- Có thể đánh bại Hàn Tam Thông, nhưng Xích Luyện Điện và Phùng Nguyên Phá lại là kẻ địch lớn.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Chắc là bọn nàng cũng hiểu rõ về Xích Luyện Điện, Liêu Đông thiết kỵ dưới trướng hắn có thể nói là kỵ binh hùng mạnh nhất Tần quốc, thậm chí Đồn vệ quân của Hàn Tam Thông cũng khó so được. Xích Luyện Điện ở Liêu Đông rất có ơn với bách tính Liêu Đông, ở Liêu Đông hắn có danh vọng cao, đến cả tiền lương... Haha, Mị Nương, e là nàng không biết, thứ mà Xích Luyện Điện không thiếu nhất, chính là tiền lương.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương lộ vẻ nghiêm trọng.
- Còn Phùng Nguyên Phá, ta từng gặp rồi, xảo trá đa đoan. Về phần binh sĩ dưới tay hắn, ta không đánh giá. Nàng tự nghĩ đi, man di Mạn Bắc ăn tươi nuốt sống, hung hãn dị thường, nhưng hàng năm họ đều phải phái người dâng lễ trọng cho Phùng Nguyên Phá. Các bộ lạc man di vô cùng kính sợ Phùng Nguyên Phá, nếu quân Hà Tây không lợi hại, người man di há phải sợ Phùng Nguyên Phá?
Hai mắt Sở Hoan sắc bén, giọng nhẹ nhàng:
- Nếu nói Hàn Tam Thông là con sói bị Thanh Thiên Vương đánh bại, vậy Liêu Đông Xích Luyện Điện chính là mãnh hổ, còn Phùng Nguyên Phá ở Hà Tây chính là giảo hổ. Thanh Thiên Vương có thể đánh bại được mãnh hổ và giảo hổ không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]