Chương trước
Chương sau
Mấy người Hầu Kim Cương nghe Minh Quý nói thẳng đều cau mày lại, chỉ nghe thấy Sở Hoan cười lớn:

- Minh tướng quân cảm thấy Tần quốc đã rơi vào tình trạng vô vọng?

- Sở đốc, hôm nay ngài triệu tập chúng ta đến đây, và cố ý để chúng ta nghe được ý tứ của Chu Lăng Nhạc, đương nhiên không phải là không có dụng ý gì...

Minh Quý thản nhiên nói:

- Sở đốc chỉ cần một đạo thủ lệnh liền có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của chúng ta, sao vẫn triệu tập chúng ta lại đây? Dù không nắm binh nhưng Sở đốc vẫn là đại tướng thống lĩnh mấy vạn đại quân biên cương, ta không tin ngài là người nhân nghĩa, lại càng không tin Sở đốc chỉ muốn uống vài chén rượu với bọn ta.

- Hả?

Sở Hoan cười nói:

- Minh tướng quân cho rằng mục đích của bản đốc là gì?

- Dù trong trận chiến ở mã tràng, quân Thiên Sơn thất bại thảm hại, nhưng điều đó không có nghĩa quân Thiên Sơn vô năng.

Minh Quý ngưng một lát, nhìn Sở Hoan:

- Chu Lăng Nhạc tốn nhiều công sức huấn luyện ra đội quân Thiên Sơn tinh nhuệ, dù là bộ binh hay kỵ binh Thiên Sơn chỉ cần có thêm thời gian đều có thể tung hoành sa trường.

Liếc Hầu Kim Cương, y chậm rãi nói tiếp:

- Đội kỵ binh do Hầu tướng quân huấn luyện được tuyệt đối không phải là đám ô hợp. Điểm này Sở đốc đương nhiên rất rõ.

Minh Quý xưa nay trầm mặc ít nói, hiếm khi nói chuyện cùng người khác càng không nói đến đánh giá người khác, lúc này lại khen ngợi kỵ binh của Hầu Kim Cương. Nếu là người khác thì cũng không có gì là lạ, nhưng những lời này lại phát ra từ miệng Minh Quý, khiến Hầu Kim Cương rất thoải mái.

Hầu Kim Cương luôn không thuận mắt về các tướng bộ binh, nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy quý mến Minh Quý.

Sở Hoan gật đầu:

- Minh tướng quân nói rất phải, bản đốc chưa bao giờ xem thường quân Thiên Sơn. Ngoài ra dù là bộ binh hay kỵ binh Thiên Sơn đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, dù còn nhiều khiếm khuyết trên chiến trường, nhưng cũng không hổ danh là một đội quân tinh nhuệ.

Minh Quý tiếp tục nói:

- Hiện nay Sở Đô đốc đã nổi danh khắp Tây Bắc. Một khi Thiên Sơn chúng ta thất bại, Sở đốc đã có thể cười vui, ngủ ngon rồi, không còn kẻ địch, nhưng Sở đốc cũng không cam lòng giải tán quân Thiên Sơn.

Sở Hoan cười ha hả, vuốt cằm, những lời Minh Quý nói hôm nay khiến Sở Hoan bất ngờ, hắn hứng thú nói:

- Minh tướng quân thấy bản đốc nên giữ lại quân Thiên Sơn?

Minh Quý hỏi ngược lại:

- Lẽ nào Sở đốc không muốn? Khắp Trung Nguyên, người có đội kỵ binh thực sự mạnh ngoài Xích Luyện Điện tại Liêu Đông ra thì không còn đội kỵ binh thứ hai có thể thắng được kỵ binh Thiên Sơn. Thất bại lần này ta thấy không phải là bại trận!

Lúc này Cố Lương Trần cũng nói thêm:

- Đúng vậy, nếu không phải Cam Hầu.

Y cười nhạt một tiếng, rõ ràng không phục lần bại trận tại mã tràng , nói thẳng:

- Nếu nói thực sự, hiện tại trong thiên hạ cũng chỉ có kỵ binh Liêu Đông mới có thể phân cao thấp với kỵ binh Thiên Sơn.

- Nếu Sở đốc không phải muốn có được đội kỵ binh mạnh, cũng đã không giao dịch với người Tây Lương, mở rộng chiến mã của mình.

Minh Quý nói:

- Trận chiến tại mã tràng, Sở đốc dành được thắng lợi, chiến mã Thiên Sơn đương nhiên đều là của Sở đốc, nhưng dù có được nhiều binh mã, mà không có kỵ binh thiện chiến thì sao có được đội kỵ binh mạnh? Sở đốc đã bắt đầu xây dựng đội kỵ binh, đương nhiên ai cũng hiểu, huấn luyện kỵ binh không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhưng đối với Sở đốc, muốn bình định phiến loạn bất cứ lúc nào cũng cần khởi binh lần nữa, nên không có nhiều thời gian huấn luyện kỵ binh!

Sở Hoan cười nói:

- Minh tướng quân nói đúng mục đích rồi, ngài đã thẳng thắn như vậy, bản đốc cũng không úp mở nữa. Không sai, bản đốc thực sự đã hạ lệnh, tất cả những kỵ binh vốn có của Thiên Sơn nếu đồng ý ở lại, bản đốc có thể miễn lao dịch cho gia đình họ, ngoài ra còn miễn thuế...!

Hắn nhìn Hầu Kim Cương nghiêm túc nói:

- Kỵ binh Thiên Sơn do Hầu tướng quân huấn luyện ra thực sự là kỵ binh rất giỏi, bản đốc thực sự không muốn thấy một đội kỵ binh như vậy phải giải tán.

Hầu Kim Cương nghe Sở Hoan tán dương như vậy, thần sắc cũng hòa nhã hơn:

- Hầu mỗ từ nhó sống trên lưng ngựa, hiểu tính ngựa, do đó huấn luyện cũng đơn giản hơn nhiều.

Tôn Xán giữ im lặng từ đầu, lúc này cũng lên tiếng:

- Minh tướng quân, ngươi nói những điều này rốt cuộc là có ý gì?

Minh Quý không nhìn Tôn Xán, ánh mắt vẫn hướng về Sở Hoan, nói:

- Tôn Xán, trừ khi các ngươi vẫn chưa rõ, Sở đốc bày bàn rượu này đương nhiên không phải là muốn lấy tính mạng chúng ta. Nếu ta đoán không sai, Sở đốc muốn chúng ta tiếp tục ở lại hàng ngũ.

Dừng một lát, y cười nhạt một tiếng, tiếp:

- Sở đốc rất dễ dàng biên chế lại quân Thiên Sơn, nhưng muốn thu phục lòng quân thì không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được, nếu chúng ta ra mặt đương nhiên có thể khiến bọn họ thuần phục Sở đốc.

- Ở lại hàng ngũ?

Tôn Xán liếc nhìn Sở Hoan:

- Chẳng lẽ chúng ta ở lại, cống hiến cho Sở đốc? Minh Quý, ngươi chớ quên, trận chiến mã tràng, thây chất thành đống, rất nhiều huynh đệ chúng ta đã chết trong tay hắn, hơn nữa chúng ta đều là những người được Chu Đốc đề bạt lên, lẽ nào vì Chu đốc chiến bại, Sở Hoan thắng lợi mà chúng ta không cần danh dự, phải khúm núm trước Sở Hoan? Các ngươi có thể làm vậy, lão tử quyết không làm.

Y vốn là bộ hạ của Minh Quý, lúc này lại gọi thẳng tên Minh Quý, rõ ràng rất bất mãn với Minh Quý.

Sở Hoan không hề tỏ thái độ gì. Cố Lương Trần và Hầu Kim Cương nhìn nhau, cau mày. Minh Quý lại điềm đạm nói:

- Tôn Xán, theo lý ngươi là tướng của Tần quốc, không phải tướng của Chu Lăng Nhạc, sao còn phải theo Chu Lăng Nhạc xuất chinh? Lẽ nào là vì vinh hoa phú quý?

Tôn Xán lạnh lùng nói:

- Minh Quý, kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục. Lão tử theo Chu Lăng Nhạc chiếm thiên hạ là vì Tần quốc bạo ngược, lão tử ta nhìn không thuận mắt, muốn giúp Chu đốc hủy Tần quốc, vì thiên hạ thái bình, vinh hoa phú quý lão tử không quan tâm.

- Tốt lắm...

Minh Quý trầm giọng nói:

- Con người Tôn Xán ngươi ta rất rõ, mọi người đều theo Chu Lăng Nhạc làm đại sự, Tần quốc bạo ngược, nếu chúng ta tiếp tục bán mạng cho Tần quốc chính là giúp hung bạo, người Tây Lương đánh đến, chúng ta thấy đồng bào Tây Bắc chịu thống khổ vì thiết kỵ Tây Lương. Đây đều là vì điều gì? Không phải là vì hôn quân, quốc lực suy tàn, điều này mới khiến người Tây Lương nảy sinh dã tâm? Chúng ta đều là nam nhân Tây Bắc, đường hoàng đứng lên, trơ mắt nhìn đồng bào bị hủy, lòng lại thờ ơ sao?

Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần lúc này đều giận dữ.

Sở Hoan thấy những vị này đều là võ tướng, lại là nam nhân Tây Bắc chính cống, tính tình ngay thẳng. Nếu là văn nhân ở đây thì nhất định sẽ không nói thẳng như vậy. Nhưng càng như vậy, Sở Hoan lại thấy rất thoải mái, hắn thích rõ ràng, càng thích người tính tình ngay thẳng.

- Ta biết mọi người nghĩ thế nào, để tránh giẫm lên vết xe đổ, hôn quân Tần quốc không thể giữ lại.

Minh Quý lạnh lùng nói:

- Do đó chúng ta đều biết suy nghĩ của Chu Lăng Nhạc, cũng đồng ý sống chết cùng y. Nhưng y chí lớn tài mọn, cuối cùng không thành đại sự.

Lão nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Sở đốc, quyết chiến ở mã tràng, ngài có biết với ta có ý nghĩa gì không?

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Mời Minh tướng quân chỉ giáo!

- Chỉ là một trận long hổ tranh đấu, tranh đoạt một chiến lợi phẩm.

Minh Quý chậm rãi nói:

- Cái được gọi là chiến lợi phẩm chính là có đủ tư cách thống soái toàn bộ Tây Bắc tranh giành Trung Nguyên!

Sở Hoan giật mình, Minh Quý nói tiếp:

- Hôm nay Sở đốc đã giành thắng lợi, ngài có đủ tư cách thống soái toàn Tây Bắc, tranh hùng thiên hạ... Ta nói những lời này không phải là muốn trung thành với ngài, chỉ là muốn nói cho ngài, trận chiến Tây Bắc này có rất nhiều đệ tử Tây Bắc thương vong. Sở đốc đã giành được chiến lợi phẩm, mong Sở đốc không phụ lòng những chiến sĩ hy sinh trên chiến trường.

Nói đến đây, Minh Quý đột nhiên đứng dậy, chắp tay về phía Sở Hoan, nói:

- Nếu Sở đốc thấy những lời ta nói là đại nghịch bất đạo, có thể quy cho Minh Quý là phản tặc, áp giải ra pháp trường. Nếu thực sự muốn giữ một đường sống cho Minh Quý, Minh Quý vẫn còn hơn 10 mẫu ruộng tại quê. Ta đã 50 tuổi, nhưng chịu khó trồng trọt cũng có thể sống nửa đời còn lại.

Quay người lại, y đi về phía cửa lớn, nói:

- Dẫn ta về nhà tù!

- Minh tướng quân khoan đã!

Sở Hoan đứng dậy:

- Lòng tướng quân đã có thiên hạ, sao lại rời đi như vậy?

Minh Quý không quay đầu lại, chỉ nói:

- Minh Quý không hiểu kỵ binh, giữ lại cũng không có tác dụng gì nhiều. Nhưng Hầu tướng quân và Cố tướng quân đều là những tướng tài kỵ binh. Nếu bọn họ đồng ý làm đại sự, Sở Đô đốc nên đồng ý cho bọn họ một cơ hội phát triển. Ta nghĩ bọn họ sẽ không phục như Sở Đô đốc mong muốn, hoặc có lẽ sẽ lưu danh sử sách cũng chưa biết.

Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần nhìn nhau, thấy Sở Hoan đã đi ra giữa bàn tiệc, đột nhiên quỳ phía sau lưng Minh Quý. Trong chốc lát, đám người Hầu Kim Cương biến sắc, Minh Quý nghe thấy âm thanh phía sau, quay người lại nhìn, cũng rất kinh ngạc, bước nhanh lại, đỡ dậy:

- Sở đốc, ngài... ngài như vậy là làm gì?

- Những lời tâm huyết của lão tướng quân thật sự có tính giác ngộ.

Sở Hoan than thở:

- Sở Hoan tài sơ học thiển, so với Chu Lăng Nhạc, ít nhất y cũng có chí nhưng tài mọn, còn ta thì tài sơ không chí. Hiện nay thiên hạ hỗn loạn, dân chúng ly tán, đạo tặc mọc lên như nấm. Dù ta không có chí nhưng cũng muốn thiên hạ an định, bách tính thái bình, chỉ mong lão tướng quân có thể giúp ta một tay.

Minh Quý đỡ Sở Hoan dậy, cười gượng:

- Sở đốc sao phải làm vậy, Tây Bắc nhiều người tài, Sở đốc nắm bắt nhân tài tự nhiên có thể tìm được không ít người đảm nhiệm được việc lớn. Minh Quý đã ngoài 50, muốn làm cũng không có bao nhiêu khả năng, không đáng để Sở đốc coi trọng như vậy.

- Lão tướng quân không nên nói vậy.

Sở Hoan chắp tay, quay người hành lễ với mấy người Hầu Kim Cương, chân thành nói:

- Các vị tướng quân, thiên hạ có biến, sức Sở Hoan còn yếu, có lòng muốn làm chuyện cho bách tính, nhưng tài năng bình thường, lực không đủ. Tục ngữ nói hay, 3 thợ giày có thể so với Gia Cát Lượng. Sở Hoan là một thợ giày, thành khẩn mong các vị giúp sức, cùng tạo phúc cho dân!

Bọn người Hầu Kim Cương vốn là tướng bại trận, lúc nào cũng có thể bị đưa ra pháp trường, nhà tan người mất, không thể ngờ đến Sở Hoan lại rộng lượng như vậy, vẫn muốn dùng mình. Họ hực sự quá bất ngờ. Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần đã đứng dậy, đều chắp tay, nhìn nhau, nhưng không biết nên nói gì.

Chợt nghe Tôn Xán cười lớn, mọi người nhìn lại, Tôn Xán cười nhạt, nói:

- Giả dối, Hầu Kim Cương, các ngươi thay đổi nhanh thật, nhưng ta cảnh báo các ngươi, người thanh niên đứng trước các ngươi tâm cơ giảo hoạt, hiện tại để khống chế quân Thiên Sơn, nên mới khách khí với các ngươi như vậy. Hắn muốn trọng dụng các ngươi đến khi quân Thiên Sơn hoàn toàn bị khống chế sẽ qua cầu rút ván.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.