Chương trước
Chương sau
Nghe Minh Quý nói xong, Sở Hoan không trả lời ngay, chỉ mỉm cười, rồi nhìn Tôn Xán, thản thản nhiên nói:

- Tôn Xán, mỗi người có chí riêng, muốn đi con đường nào, là tùy ở sự lựa chọn của mình thôi.

Sở Hoan quay sang nhìn Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần, nói:

- Hai vị tướng quân, sáng sớm ngày mai sẽ gặp ngoài thành điểm binh, kỵ binh Thiên Sơn cơ cấu lại biên chế, nếu như hai vị sẵn lòng đi đầu, thống lĩnh kỵ binh, bổn đốc sẽ rất vui mừng.

Cố Lương Trần hơi giật mình, hỏi:

- Sở đốc, ý ngài là cho chúng ta...cho chúng ta tiếp tục thống lĩnh kỵ binh Thiên Sơn?

- Kỵ binh Thiên Sơn vốn do hai vị huấn luyện ra, trong thiên hạ, cũng chỉ có hai vị quen thuộc nhất đối với kỵ binh Thiên Sơn, mà kỵ binh Thiên Sơn đối với hai vị lại càng kính sợ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Trừ hai vị, còn có ai có thể chỉ huy bọn họ?

Hầu Kim Cương đăm đăm nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Sở đốc, chẳng lẽ ngài không sợ sau khi chúng ta có được binh quyền, sẽ lâm trận trở giáo?

Sở Hoan đưa mắt nhìn hai người, chân thành nói:

- Bốn đốc chỉ hy vọng hai vị tướng quân có một chút tín nhiệm ở bổn đốc, mà bổn đốc cũng tín nhiệm hai vị, nam nhi bảy thước, tín nghĩa làm đầu, ta không phụ hai vị, cũng tin rằng chắc chắn hai vị không phụ ta.

Hầu Kim Cương thở dài, nói:

- Lòng dạ của Sở đốc làm cho người ta khâm phục.

Y do dự một chút, nhìn về phía Cố Lương Trần, rồi hai người đồng thời quỳ rạp xuống đất, chắp tay vái, nhưng không nói lời nào.

Sở Hoan bước tới nâng hai người dậy, cười to nói:

- Có hai vị tướng quân tương trợ, bổn đốc như hổ thêm cánh, chắc chắn bình định được lũ giặc cướp, trả lại sự bình yên cho dân chúng.

Đúng lúc này, chợt ngoài cửa vang lên tiếng hô:

- Sở đốc, cấp báo!

Sở Hoan bước tới mở cửa ra, chỉ thấy Kỳ Hoành dẫn theo một người đang đứng ngoài cửa. Người kia thở hổn hển, chắp tay nói:

- Sở đốc, kinh thành truyền đến cấp báo...

Y nhìn thấy các vị tướng sau lưng Sở Hoan, không nói tiếp, Sở Hoan liền bảo:

- Có gì cứ nói, không cần kiêng dè!

Người kia thở hổn hển nói:

- Tiểu nhân phụng mệnh Công Tôn đại nhân, đến bẩm báo, Chỉ huy sứ quân vệ sở (1) quân Viên Bất Nghi của đạo (2) Kim Lăng khởi binh mưu phản, giết Tổng đốc đạo Kim Lăng Tống Nguyên, hôm nay đã tự lập là Thuận Vương!

- Cái gì?

Sở Hoan kinh hãi, đám Hầu Kim Cương đứng phía sau cũng biến sắc.

Mọi người đều biết, đạo Kim Lăng ở phía tây nam của đạo Ngọc Lăng, liên quan chặt chẽ với đạo Ngọc Lăng - nơi bao gồm kinh thành, như môi với răng, đạo Kim Lăng cũng là một trong những khu vực giàu có và đông đúc nhất của đế quốc Đại Tần, thương mại phồn thịnh, quan trọng nhất là, kho Kim Lăng – một trong bốn kho thóc lúa lớn nhất đế quốc, hiện ở đạo Kim Lăng!

Minh Quý nghiêm nghị nói:

- Đạo Thiên Minh ở phía đông nam cũng rất gần, hôm nay Kim Lăng khởi binh, cả miền nam đều là quân phản loạn, nếu quân Kim Lăng cũng xuất binh tấn công kinh thành, thì kinh thành sẽ lâm nguy.

- Tại sao Viên Bất Nghi lại khởi binh?

Cố Lương Trần cau mày nói:

- Hắn là Chỉ huy sứ quân vệ sở đạo Kim Lăng, không có lệnh điều động của bộ Binh, làm sao hắn điều động quân vệ sở? Tống Nguyên là tổng đốc đạo Kim Lăng, dưới quyền còn có tổng đốc Cấm vệ quân, sao lại dễ dàng bị Viên Bất Nghi giết chết như vậy?

Hầu Kim Cương cười nhạt, nói:

- Hiện giờ cũng không cần truy cứu mấy chuyện này, Kim Lăng đã làm phản, chỉ sợ không bao lâu kinh thành cũng bị rơi vào tay giặc... đế quốc Đại Tần rốt cuộc sẽ sụp đổ.

- Thuận Vương...

Sở Hoan lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sắc lạnh:

- Viên Bất Nghi à Viên Bất Nghi, ngươi nghĩ cứ thuận lợi mà làm, nhưng ngươi nhất định không làm nổi cái gì thuận lợi cả!

***

Mặt trời sắp xuống núi, chút tà dương còn rớt lại chốn nhân gian, bao phủ lên tòa phủ thành của đạo Bắc Sơn một vầng sáng màu vàng nhạt.

Gió mát từ phía tây thổi tới, khiến cành lá chập chờn lao xao, bụi đường tung lên, bay tứ tán theo gió, cuốn vào trong cả phủ tổng đốc.

Trong phủ tổng đốc, cờ trắng, vải trắng vẫn giăng đầy, nhưng ngay cả người hầu cũng không thấy, chứ đừng nói tới khách khứa.

Theo lý mà nói, xác của Tiêu Hoán Chương đã quàn nửa tháng, cũng đã nên đưa tang từ lâu. Thế nhưng, linh cữu của y vẫn đặt trong đại đường trong phủ tổng đốc, các đạo sĩ, hòa thượng mấy ngày trước vẫn tụng kinh ngoài hành lang, hôm nay không còn ai, trong phủ vô cùng vắng lặng, cờ trắng, vải trắng phất phơ trong gió, càng mang lại vẻ lạnh lẽo thê lương.

Lúc cưỡi ngựa đi vào cổng phủ tổng đốc, thậm chí Từ Tu còn có cảm giác là mình đi nhầm chỗ.

Y xuống ngựa tiến vào nội viện. Thoạt nhìn, nội viện hơi bừa bộn, giấy vàng rơi đầy trên mặt đất, bầu không khí yên lặng đầy chết chóc khiến người ta hoảng sợ.

Y nhíu mày, đi tới trước cửa đại đường, nhìn thấy linh đường vẫn còn được bố trí bên trong, chỉ có điều xung quanh không một bóng người.

Y chậm rãi đi tới, vòng qua những tấm màn trắng, nhìn ra phía sau, thấy quan tài đặt ở phía sau màn, nhưng cả tòa phủ tổng đốc, dường như không có ai, cũng không có người quan tâm tới chuyện hậu sự cho Tiêu Hoán Chương.

Chợt nghe vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Từ Tu đưa tay lặng lẽ cầm lấy bội đao bên hông mình, bất chợt xoay người lại vung đao lên, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, mũi đao của mình đã chỉ vào trước ngực người đó.

- Phu nhân, là...là người...

Từ Tu vội vàng thu đao:

- Sao phu nhân lại ở chỗ này?

Người đột nhiên xuất hiện sau lưng y, đương nhiên là Tiêu phu nhân.

Chỉ là hôm nay cách ăn mặc của Tiêu phu nhân thật sự kỳ lạ, linh cữu của Tiêu Hoán Chương còn chưa an táng, Tiêu phu nhân lại ăn mặc cực kỳ lộng lẫy: Phía trên là một áo choàng ngắn bằng lụa màu xanh da trời, áo khoác bên ngoài bằng lụa mỏng, in đủ loại hoa màu hồng, bên dưới là một chiếc quần lụa thêu màu vàng, thắt lưng màu hồng phấn. Nàng vốn xinh đẹp động lòng người, lại mặc bộ y phục này, trông càng hết sức lộng lẫy, hơn nữa mày liễu, môi anh đào, rõ ràng là đã trang điểm rất tỉ mỉ.

Mặc dù Từ Tu biết Tiêu phu nhân không hề có tình cảm với Tiêu Hoán Chương, thậm chí trong lòng nàng vô cùng oán hận y, nhưng ngay lúc này, Tiêu phu nhân ăn mặc như thế, vẫn khiến Từ Tu chấn động, cũng cảm thấy rất không ổn.

- Ta không ở chỗ này, thì ở chỗ nào?

Tiêu phu nhân nhoẻn miệng cười, thành thục quyến rũ, nhẹ nhàng nói:

- Ta chờ ngươi đã lâu, rốt cuộc ngươi đã trở về, đi đường có mệt không?

Nàng uốn éo vòng eo đi tới, đưa tay nắm chặt tay Từ Tu, dịu dàng nói:

- Trông ngươi rất phong trần mệt mỏi, mau tới đây, ta múc nước tẩy rửa bụi bặm cho ngươi.

Khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, giọng nói ngọt ngào bên tai, Từ Tu nhìn dung nhan như hoa của Tiêu phu nhân, trong lòng không khỏi rung động, để cho Tiêu phu nhân dắt tay tới bên hông sảnh. Như một người vợ thấy chồng vừa trở về, Tiêu phu nhân để Từ Tu ngồi xuống, đi ra ngoài một lát, rồi bưng một chậu nước nóng vào, có cả một chiếc khăn lông sạch, nhìn Từ Tu mỉm cười, vẫy vẫy tay:

- Lại đây!

Từ Tu đứng dậy đi tới, theo lời Tiêu phu nhân rửa tay, rồi nói:

- Sao phu nhân lại mặc bộ y phục này?

- Đẹp không?

Tiêu phu nhân cười hỏi.

Từ Tu gật đầu:

- Dù phu nhân mặc cái gì, cũng khiến người ta kinh ngạc, đương nhiên là rất đẹp, tuy nhiên...

- Ý ngươi là lúc này ta không nên ăn mặc như vậy?

Tiêu phu nhân cười quyến rũ, đôi mắt đẹp đong đưa:

- Ta biết người sẽ trở về, cho nên đã chuẩn bị rất kỹ càng, hy vọng khi ngươi thấy sẽ thích thú, chẳng lẽ ngươi không thích?

- Không phải như vậy.

Từ Tu lắc đầu:

- Phu nhân biết ta sẽ trở về?

- Ta đoán hai ngày nữa ngươi sẽ trở về, cho nên luôn ăn mặc như thế này chờ ngươi.

Tiêu phu nhân dịu dàng nói:

- Ở bên ngoài, ngươi đã vất vả nhiều rồi, ta chỉ muốn khi ngươi nhìn thấy ta mặc như vậy, tâm trạng sẽ cảm thấy khá hơn một chút.

Nàng lại kéo tay Từ Tu đến bên bàn, để Từ Tu ngồi xuống, nói:

- Ngươi đợi một chút, ta lập tức trở lại ngay.

Từ Tu cũng không biết Tiêu phu nhân muốn làm gì, đợi nàng đi ra ngoài rồi, mới nhìn khắp nơi xung quanh, thấy ở một góc phòng có mấy cái rương gỗ tinh xảo lớn nhỏ, bèn đứng dậy đi tới bên cạnh mấy cái rương, quay nhìn ra ngoài một chút, xác định Tiêu phu nhân không ở bên ngoài, định mở nắp rương, nhưng phát hiện rương đã bị khóa lại, chỉ có chiếc rương trên cùng là chưa khóa, y nhẹ tay mở ra xem, thấy bên trong đầy xiêm y hoa lệ.

Từ Tu nhíu mày suy nghĩ, khi nghe bên ngoài có tiếng động, liền vội vàng đi tới bàn ngồi xuống. Tiêu phu nhân bưng một cái mâm đi vào, trên mâm có mấy món ăn sáng, còn có một bầu rượu. Tiêu phu nhân nhanh nhẹn bày rượu và thức ăn, lấy ra hai chén nhỏ, trước hết rót cho Từ Tu một chén, sau đó cũng rót đầy cho mình, cười nói:

- Một chén rượu này, là đón gió tẩy trần cho ngươi!

Từ Tu giơ tay lên, nói:

- Phu nhân muốn uống rượu sao? Sao không hỏi kết cục của La Định Tây?

- Không cần hỏi nữa rồi.

Tiêu phu nhân mỉm cười nói:

- Việc ngươi làm, đương nhiên ta tin tưởng, ta biết ngươi sẽ không phụ lòng ta.

- La Định Tây đã bị chém đầu, việc ta hứa với phu nhân, cũng đã làm được.

Từ Tu nói khẽ:

- Vốn là làm xong chuyện, phải lập tức trở về, tuy nhiên còn phải giải thích rõ ràng với bộ binh Thiên Sơn sau đó chạy tới, đem binh quyền giao cho người Tây Quan, trì hoãn mấy ngày ở đó, cho nên mới về chậm.

Tiêu phu nhân khẽ gật đầu, hỏi:

- Trận chiến giữa Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc, ai thắng ai bại?

- Trước khi ta trở về, có nghe được một tin từ tiền phương truyền về, Cam Hầu lâm trận trở giáo, Chu Lăng Nhạc đại bại mà chạy, hiện giờ đã bị Sở Hoan bắt hay chưa, cũng còn chưa biết.

Từ Tu chậm rãi nói:

- Tuy nhiên, hiện nay cả Tây Bắc đã ở trong tay Sở Hoan, hắn xử lý xong chuyện ở Thiên Sơn, đương nhiên bước kế tiếp là muốn nắm Bắc Sơn trong tay rồi.

Tiêu phu nhân cười duyên nói:

- Nếu Tiêu Hoán Chương biết là cuối cùng Sở Hoan độc bá Tây Bắc, chỉ sợ chết cũng không cam tâm.

Dừng một chút, đôi mắt đẹp đong đưa, nàng khẽ hỏi:

- Kế tiếp ngươi định làm thế nào? Ngươi lập được công lớn cho Sở Hoan, đương nhiên hắn sẽ không bạc đãi ngươi.

- Phía Tây Quan cũng nói như vậy, nhưng mà nghe chừng bọn họ muốn giữ ta ở lại Tây Quan làm quan.

Từ Tu cười nhẹ nói:

- Dĩ nhiên bọn họ sẽ không thật sự tin tưởng ta, cũng sợ để ta ở Bắc Sơn, sẽ xảy ra rắc rối, cho nên để ta ở Tây Quan, chẳng qua là gần hơn, dễ giám thị mà thôi. Hơn nữa, người dưới trướng của Sở Hoan, tụ thành một phe, trong mắt bọn họ, vĩnh viễn ta cũng vẫn là người ngoài.

- Nói như vậy, ngươi không muốn ở lại Tây Quan làm quan?

Từ Tu giơ tay cầm chặt bàn tay mềm mại, trắng như ngọc của Tiêu phu nhân, nhìn nàng nói:

- Đối với ta, vương quyền phú quý trong thiên hạ cũng không quý giá bằng phu nhân, phu nhân cũng nên biết, ta làm tất cả mọi việc, cũng là vì nàng.

Tiêu phu nhân đứng dậy, đi tới bên cạnh Từ Tu, đặt cặp mông mượt mà đầy đặn lên đùi Từ Tu, ngồi xuống, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, dịu dàng nói:

- Ngươi không phụ ta, đương nhiên ta cũng sẽ không phụ ngươi.

Từ Tu ngửi mùi thơm trên người Tiêu phu nhân, cảm nhận sự mềm mại co giãn của mông nàng, bèn đưa tay ôm ngang eo nàng, nghiêng người định hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Tiêu phu nhân giơ tay ngăn lại, cười khanh khách nói:

- Gấp gáp gì chứ, bây giờ phủ tổng đốc chỉ có hai người chúng ta, chúng ta có rất nhiều thời gian, ta đã hứa với ngươi rồi, hôm nay...hôm nay đương nhiên sẽ cho ngươi!

(1) Vệ sở: Vệ, sở là hai đơn vị biên chế trong quân đội, chẳng hạn thời Minh, quân đội tổ chức có hai cấp là vệ và sở. Một phủ thành lập sở, mấy phủ thành lập vệ. Vệ do Chỉ huy sứ, chỉ huy binh sĩ năm ngàn sáu trăm người. Dưới vệ có thiên hộ sở (một ngàn một trăm hai mươi binh lính),dưới thiên hộ sở có bách hộ sở (một trăm mười hai binh lính).

(2) Đạo: đạo là tên của một khu vực hành chính cổ Trung quốc. Thời Đường chia cả nước thành thập đạo, một đạo tương đương với một tỉnh sau này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.