Ngọc Nhi bị nhìn đến khó chịu, lặng lẽ giật nhẹ tay áo Mẫu Đơn: "Thiếu phu nhân, ngài ngồi vào chỗ trước đã? Còn nhiều màn ca vũ, tạp kĩ đặc sắc phía sau lắm."
"Ừ." Mẫu Đơn quay đầu nhìn quanh trong sân, lúc này mới thấy, chỗ ngồi được sắp xếp một cách tỉ mỉ, có ba chỗ ngồi ở vị trí cao nhất, ở giữa một chỗ còn trống, nhưng phía sau chỗ ngồi là đám tùy tùng của Thanh Hoa quận chúa, chỗ này rõ ràng chính là nơi sắp xếp cho Thanh Hoa quận chúa có địa vị cao nhất ở đây. Bên trái có một chỗ, ngồi là Phan Dung cùng Bạch phu nhân – thê tử của hắn, phía sau là đám cơ thiếp ân cần, diễm lệ của hắn. Bên phải một chỗ là của chủ nhân yến hội, vốn là vị trí của nàng và Lưu Sướng lại bị Thanh Hoa quận chúa chiếm mất.
Mà chỗ ngồi phía dưới được xếp thành hai hàng, nam bên trái, nữ bên phải, nhóm khách nữ tới không ít, đã sớm ngồi hết chỗ, chỗ ngồi bên nam tuy vẫn còn nhưng nàng lại không thể ngồi ở đó. Chỗ nàng đứng hiện tại chỉ có một cây hợp hoan lẻ loi mà không sắp xếp bàn tiệc. Vậy mà nàng lại không có chỗ nào để ngồi.
Mà giờ phút này, ngoại trừ Lưu Sướng và Thanh Hoa thì tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng, nhạc công tấu nhạc sai nhịp, Tiêm Tố khiêu vũ sai bước. Trong ánh mắt mọi người có đồng tình, có không đành lòng, có vui sướng khi người gặp họa, có khinh thường, có thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-phuong-hoa/3328027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.