Lý Hàn Trạch thương lượng xong xuôi với trường học để Bạch Nguyệt Minh không cần đến trường nữa, trực tiếp ở nhà ôn tập.
Bạch Nguyệt Minh còn tưởng rằng học ở nhà nhất định sẽ rất nhẹ nhàng, thời gian cực hình mỗi buổi sáng sẽ biến thành thời gian ngủ nướng thẳng cẳng. Nhưng mới 5 giờ rưỡi sáng cậu đã bị Lý Hàn Trạch đào từ trong chăn ra, Bạch Nguyệt Minh xiêu xiêu vẹo vẹo vắt trên người Lý Hàn Trạch cọ loạn, làm nũng nói: "Cho em ngủ chút đi mà."
"Còn 100 ngày nữa là thi đại học rồi."
"Anh ác như quỷ vậy đó!" Bạch Nguyệt Minh bị hắn mạnh mẽ kéo đi rửa mặt, vác ra ngoài chạy bộ.
Tuyết bên ngoài còn chưa tan, Bạch Nguyệt Minh tò tò đi theo sau Lý Hàn Trạch, "Tốt xấu gì cũng để em ăn sáng rồi hẳn chạy chứ!"
"Ăn xong mới chạy thì về lại đói bụng tiếp." Lý Hàn Trạch chạy vòng lại, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Minh, "Không được làm biếng."
"Anh đúng là quỷ mà! Vì tiết kiệm đồ ăn sáng mà để em vác cái bụng đói chạy bộ!" Bạch Nguyệt Minh không thèm chạy, chơi xấu nằm ườn trên tuyết quẩy lung tung, "Bớ người ta bạo lực gia đình!"
Lý Hàn Trạch ẵm cậu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh thổi đỏ bừng, "Tỉnh chưa?"
"Ừm." Bạch Nguyệt Minh thấy hắn lạnh mặt, cũng không dám làm càn quá độ, nhưng vẫn lầm bầm, "Tự nhiên mới sáng sớm kêu em đi chạy bộ. Omega yếu ớt là trời sinh, cứ cho là anh bắt em phải luyện tập đi, em cũng không biến thành như anh được đâu, hơn nữa..."
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-phat-cho-toi-mot-omega-rat-ngot/1347498/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.