"Em đậu rồi!" Bạch Nguyệt Minh cầm thư báo trúng tuyển chạy đến phòng sách, vừa cười lớn vừa ném giày đi, bổ nhào vào trong lồng ngực Lý Hàn Trạch, "Ông xã, mau tới sinh em bé!"
Lý Hàn Trạch xoay lại đè người lên giường, một tay lột quần Bạch Nguyệt Minh ra, một tay ấn tay Bạch Nguyệt Minh trên đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau, "Muốn đến vậy sao?"
Bạch Nguyệt Minh bị hắn sờ đến cả người mềm nhũn, cậu thẹn thùng cắn chặt hàm răng, trong miệng phát ra âm thanh rầm rì đáng yêu không tả nổi.
"Ting ting ting ting..."
Bạch Nguyệt Minh đầu rối tung như tổ quạ ngồi trên giường quơ rớt cái đồng hồ báo thức, đơ người hết mấy phút mới từ trong mộng tỉnh táo lại hoàn toàn.
Ngực cậu còn đập kịch liệt, độ nóng trên thân thể cũng không hạ xuống, quần cũng ướt...
Sao lại mơ thấy loại chuyện đó chứ!
Bạch Nguyệt Minh dùng sức xoa mặt, cảm giác trong mộng vẫn chưa tiêu tán, phảng phất như thân thể cậu vẫn còn bị lấp đầy. Loại cảm giác này thật sự rất kì lạ, không thể nói là tốt hay xấu, nhưng lại thấy mắc cỡ vô cùng.
"Dậy rồi?" Lý Hàn Trạch ngồi dậy, nhìn thấy làn da Bạch Nguyệt Minh phiếm hồng, nhịn không được sờ một cái, "Bệnh sao?"
Ngón tay hắn vừa chạm đến gương mặt của Bạch Nguyệt Minh, liền cảm thấy thân thể cậu run rẩy một chút, mẫn cảm né tránh hắn đụng vào.
"Làm sao vậy?" Lý Hàn Trạch cau mày nhìn cậu, cảm giác hôm nay Bạch Nguyệt Minh rất lạ. Vốn dĩ khi Bạch Nguyệt Minh tỉnh lại, chuyện đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-phat-cho-toi-mot-omega-rat-ngot/1347488/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.