"Ông xã~" Cơ thể Bạch Nguyệt Minh càng ngày càng nóng, không an phận ngọ nguậy lung tung trong lồng ngực Lý Hàn Trạch, cái miệng nhỏ nôn nóng hôn lên môi Lý Hàn Trạch.
Lý Hàn Trạch bị tin tức tố của Bạch Nguyệt Minh quấy nhiễu đến không thể suy nghĩ được gì, trở nên xao động hơn, hắn che miệng Bạch Nguyệt Minh lại, "Em đừng kêu nữa."
Bạch Nguyệt Minh mở to đôi mắt ướt nhem như một con thú nhỏ, vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Khó chịu."
"Tôi biết, em nhịn một chút." Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, muốn cậu giảm bớt một chút thống khổ.
Bạch Nguyệt Minh rất gầy, khi hắn vuốt ve lưng cậu sẽ chạm tới từng đốt xương, xúc cảm đó làm trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khác lạ, trái tim hắn hoảng loạn, như đang giục hắn mau mau làm chút gì đó.
Lý Hàn Trạch nuốt nước miếng, liều mạng đem cái loại cảm xúc này áp xuống. Dục vọng của con người thật sự là một thứ khủng khiếp, nó có thể phá hủy hết tất cả, làm người ta đánh mất đi lý trí.
Người trong lồng ngực vẫn đang không ngừng vặn vẹo, miệng bị che lại không cách nào nói chuyện được, trong cổ họng vọng lại âm thanh nức nở như muốn lấy mạng hắn. Trước khi mất hết lý trí, Lý Hàn Trạch mang người về phòng, hơn nữa còn khóa cửa nhốt mình ở ngoài cửa.
Hắn đứng ở ngoài nghe Bạch Nguyệt Minh ở bên trong không ngừng đập cửa, đáng thương thốt lên từng tiếng từng tiếng cầu xin hắn mau mau mở cửa ra, cậu muốn.
Lý Hàn Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-phat-cho-toi-mot-omega-rat-ngot/1347487/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.