Kiều Ý tránh khỏi cái ôm của Thẩm Ngôn Khanh, chui vào trong chăn, dùng môi hôn lên eo cô ấy cho đến khi lưu lại dấu vết của mình.
"Em làm gì vậy?"
Lúc này Kiều Ý mới chui đầu khỏi ổ chăn, cô tiếp tục ôm Thẩm Ngôn Khanh, cọ chóp mũi vào má cô ấy, "Ưm, một dấu ấn chị là của em, sau này không được cho người khác chạm vào."
"Trẻ con, ngủ đi."
Nhắm mặt lại nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, Kiều Ý không phải có phải mình mất ngủ hay không, trong lòng cô luôn có một khúc mắc bởi vì cô mình mất ngủ hay không, trong lòng cô luôn có một khúc mắc bởi vì cô có một số việc chưa nói ra, tóm lại là trong lòng có vướng mắc.
Ở trong môi trường tối tăm hồi lâu, cô vẫn mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó, hai người đang ngủ mặt đối mặt ôm nhau, Kiều Ý nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve sườn mặt Thẩm Ngôn Khanh, rất nhẹ vì sợ đánh thức cô ấy.
"Em xin lỗi."
Thẩm Ngôn Khanh chưa ngủ, cô ấy cầm tay Kiều ý, "Được rồi, sao lại nói xin lỗi chứ."
"Khanh Khanh, tối hôm đó... Em xin lỗi. Lúc sau em có tới công ty tìm chị nhưng đã chậm rồi."
"Đồ ngốc, không chậm."
Thẩm Ngôn Khanh nhớ lại chuyện đêm hôm đó, dãy số quen thuộc hiện liên nhưng lại là tiếng nói của người phụ nữ xa lạ, một câu tôi là bạn gái em ấy khiến tim cô ấy như rơi xuống đáy vực, không thể không để bụng.
Nhưng tình cảm của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/queo-vao-gl/3400310/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.