"Em định bao giờ thì cho anh chấm dứt cuộc sống không ngừng bôn ba như thế này?"
Thẩm Kiều nhướn lông mày, lỗ mũi hơi chun lại, anh tiến công ở phía dưới đã khiến cô sớm bị đánh cho tơi bời, tan tác ngàn dặm, anh còn cố tìnhmuốn hỏi vấn đề "nhạy cảm" này, cho dù cô trả lời như thế nào, cũng làmột con đường chết.
Dương Kiền giữ chặt hông của cô, một lần lại một lần đi sâu vào, trênlàn da màu đồng cổ lấm tấm những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, anh ngậmvành tai của cô, tiếp tục hỏi, "Ba tháng, có đủ hay không?"
Thẩm Kiều lắc đầu, khóc nói: "Không biết."
Dương Kiền hôn lên nước mắt của cô, khàn giọng nói: "Nghiêm Túc nói với anh, là em tự mình xin đi công tác dài hạn?"
Thẩm Kiều khóc sụt sùi, hàm răng cắn vào môi không lên tiếng. Dương Kiền cạy hàm răng của cô ra, tiếp tục truy vấn: "Có phải hay không, hả?"
Có lần trong một bữa tiệc, anh chạm mặt Nghiêm Túc, anh đùa giỡn hỏi rốt cuộc có cho Thẩm Kiều trở lại hay không, Nghiêm Túc cực kì vô tội nóichuyện này là do cô tự mình đề nghị, đáng hận hơn chính là Nghiêm Túccòn vô cùng nghiêm túc hỏi: "Thẩm Kiều nói, hai người chia tay rồi, cóphải sự thật không?"
Anh ôm cô rồi lật người lại, để cô nằm sấp trên người mình, Dương Kiềnvuốt ve những sợi tóc đang dán vào gò má của cô: "Thẩm Kiều, anh khôngvui."
Vật to lớn của anh chôn trong cơ thể cô, hơn nữa giữa hai chân có cảmgiác trơn trợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-phai-yeu-anh/1901278/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.