Chân trời lộ ra những tia sáng bạc, thành phố từ từ tỉnh lại từ tronggiấc ngủ, trên con đường chính có một con đường nhỏ cắt ngang, một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở ven đường. Trong xe có hai người đang ngủsiêu siêu vẹo vẹo, nhưng từ đầu đến cuối hai bàn tay vẫn nắm chặt lấynhau.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông đánh thức hai ngườiđang ngủ say, bọn họ mở to đôi mắt nhập nhèm, vô hồn nhìn chằm chằm lẫnnhau. Điện thoại di động trong túi vang lên không ngừng, không biết đãbao nhiêu lần, Dương Kiền mất kiên nhẫn buồn phiền lấy điện thoại ra,tức giận rống to, "Không cần thúc giục, tôi đến ngay đây."
"Bây giờ anh phải đi sao?"
"Ừ." Dương Kiền cất điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu.
Tối hôm qua, Thẩm Kiều liều lĩnh rời đi cùng anh, bọn họ đi qua mấy khuphố ra đến con đường nhỏ này, ở trong xe cả đêm qua. Nhìn anh có vẻ rấtmệt mỏi, gối lên chân cô rồi nhanh chóng ngủ mất. Mà cô vốn vẫn nằm trên giường thao thức, cơn buồn ngủ cũng càng lúc càng nồng đậm.
Dương Kiền đợi cô trong đêm, khiến Thẩm Kiều cảm thấy bản thân mình rấtquá đáng, cho nên mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, cô vẫn không có ýđịnh lùi bước, cô không muốn do dự một lần nữa rồi làm tổn thương DươngKiền, anh đau lòng, cô sẽ càng khó chịu hơn, cô tiêu tốn rất nhiều tìnhcảm của anh, cô có tài đức gì mà anh lại yêu cô trước sau như một nhưvậy?
"Nói thật đi, " Dương Kiền dừng lại một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-phai-yeu-anh/1901277/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.