Lần đi công tácnày của Thẩm Kiều, kéo dài nửa năm, vụ án cũng gặp nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng tất cả cũng kết thúc. Trong thời gian đó cô cũng về hai lần,nhưng rời khỏi sân bay chưa được 24 giờ đã phải bay đi. Lúc cô rời đi,trời vừa mới vào thu, vậy mà hôm nay đã là mùa đông khắc nghiệt, sắp đến tết âm lịch rồi.
Vụ án hoàn thành thuận lợi, công lao của ThẩmKiều không nhỏ, cách tết âm kịch khoảng mười ngày, lãnh đạo đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ phép, sau tết sẽ tiếp tục đi làm. Nửa năm qua, ThẩmKiều bôn ba ở mấy quốc gia thuộc Châu Phi và Nam Mĩ, đồng hồ sinh họcloạn rối tinh rối mù, bình thường tỉnh lại sau một giấc ngủ lại pháthiện cuộc sống nhiều hơn một ngày, hoặc là thiếu một ngày, thời giantiến tiến lùi lùi, nhưng dù sao vẫn phải về phía trước. Tựa như cuộcsống, có khi dừng lại không tiến, thậm chí còn lui về phía sau, nhưngbất tri bất giác thời gian vẫn đang lướt qua sinh mạng của người ta.
Thẩm Kiều vùi mình trên giường lớn ngủ thoải mái như chết, hai ngày cũngkhông xuống giường, cũng không ăn cơm. Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cuộc Cố Hoa Lam nhịn không nổi, xông vào phòng ngủ xốc chăn lên.
ThẩmKiều miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một chút, trên người không còn chăn, cũng không giãy giụa, ôm lấy gối đầu ở bên cạnh, tiếp tục ngủ.
Cố Hoa Lam ngồi xuống ở bên cạnh giường, khẽ thở dài: "Cô nương, con nói muốn bồi mẹ đi dạo phố ."
Thẩm Kiều nhắm mắt lại hừ nhẹ: "Vâng."
"Mẹ cũng chờ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-phai-yeu-anh/140109/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.