Thẩm Kiều cố gắng kìm nén nước mắt, ép buộc bản thân bình tĩnh, mặc dù lồngngực đang không ngừng phập phồng, cô vẫn cố gắng dùng giọng nói khônggợn sóng, chậm rãi nói: "Anh làm như thế này, có nghĩ tới Thịnh Hạ haykhông?"
Dương Kiền hừ mũi: "Những chuyện này không phải là vấn đề em cần lo lắng."
Thẩm Kiều cắn răng, độc ác nói: "Nhưng vì Giản Dư Mặc, nên tôi phải suy nghĩ."
Dương Kiền cúi xuống hôn vào cần cổ của cô, từ cần cổ chậm rãi di chuyển lêntrên, khẽ hôn vào lỗ tai xinh xắn của cô, "Vậy em hãy cố hết sức kêu lớn lên nhé, không chừng anh ta sẽ nghe thấy đấy."
Thẩm Kiều cắn chặt môi của mình, không để cho mình khóc thành tiếng, trái tim đã sớm chết lặng, không còn cảm giác gì nữa.
Đầu lưỡi Dương Kiền lướt qua hàm răng của cô, đau lòng nhăn mày lại, nhẹ giọng nói: "Thả ra đi, đừng tự cắn mình."
"Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Anh muốn làm cái gì, không phảiđã có Thịnh Hạ rồi sao? Cô ấy mới là bạn gái của anh!" Thẩm Kiều khóclóc công khai lên án.
Trong giây phút đó, Dương Kiền thật sự đãmềm lòng, muốn ôm cô thật chặt, không bao giờ buông tay nữa. Nhưng làmsao có thể, từ trước đến giờ cô không phải của anh.
"Thịnh Hạ à, " Dương Kiền nhẹ giọng lẩm bẩm, dịu dàng như đang nói lời ân ái: "Cô ấyđơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm động vào cô ấymột chút nào?
Giây phút này, dường như Thẩm Kiều đã nghe thấy âmthanh tan nát cõi lòng. Thì ra, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-phai-yeu-anh/140108/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.