Một bàn tay lớn bịt miệng tôi lại, rồi cả người tôi bị kéo đi nhanh như chớp. Người đó gần như ôm trọn tôi vào lòng mà vụt mất khỏi hiện trường.
Thất kinh, tôi muốn vùng vẫy thoát khỏi ngay lập tức khi nhận ra đó là Tôn Hạo. Anh ta và tôi trân trối đối mặt nhau, ngay sau bức tường được phủ cây dây leo xanh rì.
Thôi xong, cuối cùng tôi vẫn bị người nhà đó tóm được. Khi tôi chán chường vì cứ vô tình phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp và vô ý bị phát hiện ngay tại chỗ, thì Tôn Hạo "suỵt" để ra hiệu cho tôi yên lặng.
Ô, vậy là đối phương giúp tôi ư?
Do bức tường hơi thấp, Tôn Hạo khá cao nên anh ta phải khom người xuống tránh bị hai phụ huynh kia nhìn thấy.
Thành ra mặt chúng tôi rất rất gần nhau, thậm chí tư thế cực kỳ mập mờ. Nếu ai nhìn cảnh này, hẳn sẽ nghĩ một cặp đôi đang lén lút ôm hôn.
Dĩ nhiên tôi không muốn phát sinh bất kỳ sự hiểu lầm nào, nhất là liên quan tới em họ bên chồng. Nhưng Tôn Hạo giữ khá chặt, gần như áp đảo và khống chế cơ thể tôi.
Anh ta nói rất nhỏ, vừa nói vừa nhìn tôi, mà lần nào cái nhìn của anh ta cũng làm tôi không thể thoải mái. Tôi luôn cảm giác trong đôi mắt ấy, nửa tà ác, nửa thật lòng. Cái sự thiện- ác nửa vời ấy khiến tôi có cảm giác bức bối khó tả.
- 2 phút thôi! Họ đang rời đi rồi!
Chớp mắt một cái, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3711919/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.