Type: Windy0503
Đêm khuya thanh tịnh, trăng mờ gió lớn, trong rừng truyền tới tiếng kêugiống như của loài cú mèo và tiếng động nhất có thể nhưng mấy người đeomặt nạ đều không phản ứng, chắc đã ngủ say rồi. Nàng liền lặng lẽ đi tới bên cạnh Bắc Đường Kính, hòng cởi dây trói cho Bắc Đường Kính.
Trong đêm thanh tĩnh bỗng vang lên tiếng đàn chói tai, mấy nười xung quanhtức thì bừng tỉnh, nhanh chóng chuyển sang trạng thái phòng bị. Giữa đêm đen, giọng Kim Tà lanh lảnh vang lên “Không có nguy hiểm, chỉ là cóngười muốn trốn”.
Hỏa Tà biến ra một ngọn lửa vứt vào đống củi,trong nháy mắt, đống lửa bùng lên, chiếu sáng xung quanh. Nam Cung Cửuôm đầu ngồi xổm bên cạnh Bắc Đường Kính, mếu máo lẩm bẩm “Ta đang mộngdu, ta đang mộng du…”
Thổ Tà ngáp ngắn ngáp dài, khẽ cằn nhằn“Sư huynh, huynh đúng là mềm lòng quá, cứ trói lại là xong, để tránhmuội ấy ngày đêm nghĩ cách chạy trốn.”
Băng Tà đi tới cạnh bênNam Cung Cửu, đỡ nàng đứng dậy. Nam Cung Cửu vừa nhìn thấy khuôn mặtquái dị của Băng Tà, mọi dũng khí tức thì biến sạch. Băng Tà nâng cằmnàng lên, hai mắt lạnh băng nói có ta theo dõi nàng ấy rồi, các đệ cứ an tâm mà ngủ.”
Mộc Tà lại nói “Đúng thế, Kim Tà, muội lo lắng quámức đấy, sư huynh làm sao có thể lơ là những chuyện lien quan tới A Cửu? Ngủ đi thôi.”
Cùng lúc, Nam Cung Cửu vùng vẫy một hồi nhưngkhông cách nào thoát khỏi bàn tay của Băng Tà. Suốt cả đoạn đường, nàngđã tìm đủ cách để chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/que-cung/2151245/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.