Đang lúc căng thẳng bỗng tiếng điện thoại reo lên làm dịu xuống bầu không khí gay gắt. Du Trạch Dương đưa một tay vào túi quần của mình lấy ra chiếc điện thoại độc nhất. Nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị là cuộc gọi của Lục Triệt, thấy vậy anh xoay sang nói với Bội Nghiên:
- Nghiên Nghiên, chú có điện thoại công việc một lát!
- Vâng, chú nghe đi ạ!
Sau khi Du Trạch Dương rời đi Bội Nghiên cũng định bụng rời đi nhưng không may bị Lệ Quân chặn lại. Cô ta đứng chắn trước mặt Bội Nghiên tuyệt nhiên không cho phép cô gái nhỏ rời đi dù là nửa bước. Nhìn vẻ mặt khinh khỉnh kia hẳn là lại muốn gây chuyện nên Bội Nghiên chỉ đành thở dài. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhắm mắt lại cố ổn định tâm trạng, giọng nói mang theo đôi phần mệt mỏi:
- Phiền Lệ tiểu thư tránh sang một bên!
- Nếu không thì sao?
- Vậy cô muốn thế nào?
Như được gãi đúng chỗ ngứa Lệ Quân lập tức tuôn ra một tràng dài thường thượt:
- Tôi muốn thế nào á? Không phải cô là người rõ nhất sao? Thôi được, nếu cô đã muốn giả vờ thì tôi cũng không ngại nói thẳng. Tôi muốn ở cô tránh xa anh Trạch Dương ra! Anh ấy chỉ có thể là của tôi mà thôi! Bội tiểu thư, dù sao cô cũng là đứa trẻ mà Trạch Dương đã nuôi lớn. Nếu cô đồng ý không làm kỳ đà cản mũi thì tôi hứa sẽ không bạc đãi cô. Còn nếu không thì...
- Thì sao?
- Thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3629860/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.