Lời này vừa nói ra, những người đứng ở bên cạnh nàng đều là vẻ mặt khiếp sợ, nửa ngày, Vô Diễm mới lấy lại được bình tĩnh hỏi: “Nàng xác định?”
Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Ta không dám xác định, ta chỉ là thấy mọi người hết mực nghe theo thiên mệnh, cùng với chờ nó không biết khi nào thì trời mưa, không bằng tự mình thử tạo ra một lần, có lẽ ta có thể thành công.”
Thiên Vũ hít sâu một hơi, áp chế rung động trong lòng, nói: “Tiểu Thanh, ý của nàng là muốn tranh cùng trời sao, trời không cho mưa xuống, nàng có thể làm cho trời mưa được hay sao? Tiểu Thanh, ta vẫn đều biết nàng là người không tầm thường, nhưng loại việc này không thể nói bừa được, ngay cả khâm thiên giám Viên Thiên Cương đều đoán không ra khi nào thì trời sẽ mưa, nàng chẳng lẽ lợi hại hơn so với hắn hay sao?”
Lục Tiểu Thanh tà tà cười nói: “Niềm vui khi đấu với người là có hạn, niềm vui khi đấu với trời là vô hạn, Viên Thiên Cương hắn làm được ta cũng làm được, hắn không làm được ta cũng sẽ làm được, hắn chỉ biết là dựa vào sự tự nhiên của trời đất mà đoán trời mưa, lại không biết con người cũng có thể làm cho mưa xuống được, vạn vật trong trời đất mặc dù có định luật riêng của nó, nhưng nếu dùng ngoại lực để đánh vỡ cũng không phải là một việc khó. Đi thôi, ta tuy rằng biết một ít, nhưng là không biết có thể thành công hay không, thừa dịp trên trời tích tụ nhiều mây, trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571821/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.