Chương 228:
Trợ lý Châu nói: “Hai hôm nay phía Tề ngũ gia cứ phái người đến giục, nói là hợp tác hay không chúng ta phải chốt một câu, đoán chừng vẫn là bọn họ.”
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Anh tiếp đi, đừng đồng ý vội, để tôi nghĩ đã.”
Trợ lý Châu gật đầu, cầm điện thoại lên nghe: “Alo, chào anh, tôi là trợ lý của tập đoàn Nguyễn Thị, họ Châu…”
“Hoàng Phúc! Cứu em.” Giọng nói vô cùng bi thương của Trần Linh Nhi vang lên.
Hoàng Phúc cầm lấy điện thoại: “Tôi và cô không có gì đáng để nói cả.”
Nói đoạn, thì định gác máy.
“Đừng gác máy, Hoàng Phúc, xin anh đừng gác máy!” Trần Linh Nhi khóc khàn giọng: “Anh đến cứu em, em sẽ nói chân tướng năm đó cho anh biết…”
Cuối tháng 9, gió đêm đã hơi se lạnh.
Trần Hà Thu nằm mơ, như thể bản thân đã quay về vài năm trước, lúc bị cha treo lên nóc nhà cao, đau buốt giá rét giống như chiếc mụn nhọt ở chân cứ mãi bám riết, những kí ức đau buồn ấy lại lần nữa ập đến một cách choáng ngợp, khiến cho cô sinh ra ảo giác rằng đã quay lại quá khứ.
“Cảm giác này quen thuộc chứ?” Trần Minh Tuấn đang đứng ngay bên dưới cô, ngón trỏ và ngón cái kẹp điếu thuốc đưa vào miệng, rít một hơi, nhả ra làn khói trắng đục, ho dữ dội, qua một lúc lâu sau mới ngừng lại được, nheo mắt ngẩng đầu nhìn cô: “Chị ba, xem như là giúp em trai một lần cuối, được không?”
Không khí rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng Trần Hà Thu lại cảm thấy toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/429052/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.