Nhưng biểu hiện trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh: “Không sao, coi như đó là quà chia tay, Nguyễn Hoàng Phúc anh biết không? Chúng ta với nhau chỉ mới có ba lần, lần thứ nhất là do anh uống say nhìn nhầm tôi là chị An Như, lần thứ hai là do anh uống canh gà, lần này là vì Trần Linh Nhi mang thai, không có lần nào là vì tình yêu cả.”
“Có gì khác biệt sao?” Nguyễn Hoàng Phúc châm một điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Hà Thu cài lại nút áo cuối cùng trên áo sơ mi, dùng tay chải tóc buộc thành đuôi ngựa “Nguyễn Hoàng Phúc, anh từng nói muốn trả thù lao cho tôi.”
Anh cười chế giễu, lấy ví từ túi áo khoác của mình ra: “Nói, muốn bao nhiêu?”
“Tôi không cần tiền”
Bàn tay của anh dần thả ra.
Trần Hà Thu tiếp tục nói: “Tôi muốn một tương lai.”
Nguyễn Hoàng Phúc thở dài: “Linh Nhi bây giờ đang mang thai con của tôi, tôi không thể mặc kệ cô ấy…”
“Tôi không phải có ý này, tôi không nghĩ đến việc sẽ dính dáng gì đến anh nữa.” Trần Hà Thu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hãy để tôi đi, cho tôi một tương lai không có anh, chúng ta li hôn đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc có chút bực bội, vừa nãy còn gọi anh là chồng, chớp mắt liền muốn li hôn?
Ai nói đàn ông trở mặt vô tình, đàn bà lại càng tàn nhẫn hơn
“Em cứ như vậy mà muốn rời khỏi tôi?”
Trần Hà Thu gần như không hề do dự: “Đúng, rất muốn, cực kì muốn, anh chỉ đem đến cho tôi những đau khổ, cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428983/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.