Nguyễn Hoàng Phúc nhếch mày : “Em gọi tôi là gì ?” “Giám đốc Nguyễn.” “Không đúng, gọi lại.” “Nguyễn Hoàng Phúc.” Nguyễn Hoàng Phúc bị cô chọc giận, hai mắt nhíu lại nắm lấy cằm cô, âm thanh lạnh lẽo: “Lần cuối cùng, còn gọi không đúng là tôi mở cửa xe ở trước mặt nhiều người.” “Anh điên à?” Nguyễn Hoàng Phúc nhếch mày, ánh mắt quét qua cổ áo cô mang đầy mùi vị uy hiếp: “Gọi chồng.” Trần Hà Thu không thể tin được nhìn anh. “Gọi không?” Vừa nói anh vừa đưa tay như thể muốn mở cửa. ” Trần Hà Thu hoảng sợ và nhanh chóng thỏa hiệp: “Đừng mở, cầu xin anh, đừng mở.” Nguyễn Hoàng Phúc ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Nhanh lên!” Trần Hà Thu trong lòng mắng anh một vạn lần, nếu ánh mắt của cô có thể giết người, cô nhất định sẽ khiến cho người Nguyễn Hoàng Phúc thành trăm lỗ. Đáng tiếc không có nếu như Cô giận dữ nói: “Chồng.” Nguyễn Hoàng Phúc đặt một nụ hôn lên môi cô: “Ngoan.” Ngay lúc Trần Hà Thu nghĩ rằng anh sẽ quay lại ghế lái để lái xe, Nguyễn Hoàng Phúc lại hạ kính cửa xe xuống. Khuôn mặt của bảo vệ dần trở nên rõ ràng khi kính xe hạ xuống, Trần Hà Thu sợ hãi, Nguyễn Hoàng Phúc cởi áo, che người cô, bọc chặt lại. Bảo vệ nhận ra Nguyễn Hoàng Phúc, cũng kinh ngạc: “Giám đốc Nguyễn sao lại là ngài?” Nguyễn Hoàng Phúc nghiến răng nói: “Lên xe, lái xe đến hầm để xe giúp chúng tôi.” Chúng tôi? Bảo vệ đến giờ mới phản ứng lại, phía sau Nguyễn Hoàng Phúc còn một người nữa, hắn lập tức lên xe khởi động nói: “Ồ, được.” Chiếc xe nổ máy, chầm chậm chạy về phía trước. Khoảng cách từ cửa chính của bữa tiệc tới hầm xe không xa, nhưng Trần Hà Thu cảm thấy nó lại dài như một thế kỉ. Bảo vệ rất hiểu biết lái xe đến một góc hẻo lánh, cười tươi xuống xe nói: “Anh Nguyễn, chúc anh buổi tối vui vẻ.” Thế nhưng Nguyễn Hoàng Phúc vẫn tiếp lời: “Cảm ơn, tôi rất vui vẻ.” Trần Hà Thu ở dưới bộ đồ của anh sắp đỏ thành một con tôm luộc “Là Trần Linh Nhi đang mang thai, anh không thể đụng vào nên mới đến tìm tôi?” Trần Hà Thu thả lỏng một chút, bắt đầu thu dọn, đem quần áo xếp gọn lại “Tôi rất tò mò, chị ấy nếu biết chuyện này sẽ như thế nào đây?” Nguyễn Hoàng Phúc cũng nhận ra hôm nay anh hơi mạnh tay, có thể đã làm tổn thương cô, còn muốn nói vài câu dịu dàng quan tâm lại bị cô dùng một câu chặn lại, anh lạnh lùng nói: “Cô biết thì tốt rồi.” Không hiểu sao, tim như bị kim châm, đau nhói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]