Cô lắc đầu: “Tề ngũ gia thân phận như nào?”
“Sản nghiệp cực kì vĩ đại, nói thế này đi, hầu hết toàn bộ thành phố Hà Nội, chẳng hạn như khu vui chơi, sòng bạc, câu lạc bộ, …, v.v., hầu hết đều nằm dưới tên của anh ta. Không ngoa khi gọi đó là một ông chủ lớn.”
Cô tự hỏi: “Lê Anh Huy thì sao?”
Cô nhớ Lê Anh Huy cũng có tham gia vào mấy ngành này, cũng không phải là một nhân vật nhỏ.
“Chuyện này dài lắm. Anh Lê là một trong những thuộc hạ của Tề ngũ gia. Chỉ là mấy năm trước đã xảy ra vài chuyện không được vui vẻ. Anh Lê đã từng nói nhìn cô rất giống một người chưa?”
Trần Hà Thu gật đầu: “Có nói tôi giống người quen cũ của anh ấy.”
Hoàng Phong thở dài vài cái, sau đó nói: “Cô ít biết những cái này thì tốt hơn, tôi sẽ không nói cho cô. Đêm nay hộp đêm không an toàn, cô về phòng sớm đi.”
Cô muốn được nghe giải thích rõ ràng, nhưng đành cúi đầu buồn bã trở về phòng.
Nhưng sau đó cô bị một tên lưu manh đeo một sợi dây chuyền vàng lớn phát hiện ra, hắn như là đã phát hiện ra thế giới mới nên nhất quyết không buông tha cho cô.
Người này không ngu ngốc như tên tóc vàng vừa nãy, Trần Hà Thu toát mồ hôi lạnh cố gắng nói lời ngon tiếng ngọt thuyết phục.
Vào thời khắc mấu chốt, có một lực rất mạnh kéo cô lại phía sau.
Hoàn cảnh quen thuộc, mùi vị nước hoa quen thuộc.
” Nguyễn Hoàng Phúc? Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428980/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.