“Hử? Vậy không bằng nhà thiết kế lớn này giúp cho nhà thiết kế của công ty hạng ba của chúng tôi này được mở mang kiến thức, thể hiện một chút đi chứ?” Trần Hà Thu cười lạnh một tiếng, tiến lên đem laptop mở ra để ở trên mặt bàn, mở ra bản thiết kế hình vẽ mới hoàn thành một nửa. Rốt cục cũng thấy được Trần Hà Thu, quả nhiên là cô ấy! Trần Linh Nhi gắt gao nhìn chằm chằm cô:
“Cô là ai, dựa vào đâu mà ra lệnh cho nhân viên của Nguyễn thị?”
Trần Hà Thu ánh mắt đảo qua, lạnh lùng nói: “Vậy có là ai mà dám bình phẩm nhân viên của Ngô thị chúng tôi từ đầu đến chân?”
Trần Linh Nhi cứng lại, ” Tập đoàn Nguyễn thị cho các người công việc làm ăn, là ông chủ của các người! Tôi đây là đại cho chồng tôi đến chỉ đạo công việc của các người!”
“Chỉ đạo công việc?” Trần Hà Thu cười khẽ, nhìn thẻ công việc của cô ta: “Nguyễn thị thuê cô làm tổng giám đốc?”
“Công ty của chồng tôi, tôi muốn làm gì thì làm, Hoàng Phúc nói nếu một ngày nào đó tôi không muốn làm tổng giám đốc thì có thể tùy tùy lúc mà làm phu nhân chủ tịch.” Nói xong, cô ta đắc ý hất lên cằm, một bộ dáng hếch mũi lên nhìn người. Trương Thành Khiêm huých tay Trần Hà Thu, nhỏ giọng nói:
“Giám đốc Nguyễn có thể để ý loại mặt hàng này sao? Ánh mắt cũng thật là lợi hại.”
Ngô Nhật Lâm bĩu môi: “Chậc chậc, không cần cô ta tới gần mà ngửi từ xa cũng có thể ngửi được mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428957/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.