Nguyễn Hoàng Phúc cầm dao nĩa lên, cắt một miếng bít-tết cho vào miệng. Rõ ràng đã thay bằng thịt tươi, không cho hạt tiêu, nhưng lạ thay anh lại cảm thấy miếng bít-tết này thật nhạt nhẽo.
“Ông nội nói, khi nào cô rảnh thì về nhà cũ của họ Nguyễn chúng tôi nấu cho ông một bữa cơm, ông rất thích ăn.”
Trần Hà Thu gật đầu: “Tôi sẽ đến, nhưng anh vẫn nên bảo Trần Linh Nhi học nấu ăn đi. Sau khi ly hôn, tôi cứ về nhà họ Nguyễn các anh mãi thì không hay cho lắm.”
“Cô ấy không biết.” Nguyễn Hoàng Phúc dường như không thích cô nhắc đến Trần Linh Nhi. “Cô ấy chỉ biết đi mua sắm rồi uống trà chiều.”
Trần Hà Thu nhẹ nhàng cười, “Đúng vậy, khó khăn thì đến tay tôi cả, đúng là biết thương cái đẹp nhỉ. Sắp ly hôn rồi, hầu hạ gia đình chồng vẫn là việc của tôi. Trần Linh Nhi đúng là tốt số.””
Vẻ mặt Nguyễn Hoàng Phúc có chút khó coi: “Trần Hà Thu, cô đừng châm chọc. Năm đó nếu cô và cha cô không tính kế tôi thì chúng ta đã không kết hôn rồi.”
“Đúng vậy, tính ra tôi chỉ thấy có lỗi với anh mỗi chuyện này.” Trần Hà Thu uống cạn nước cam trong cốc: “Thực sự xin lỗi vì đã làm lỡ dở thời gian tám năm quý báu của Giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Hoàng Phúc buông dao nĩa xuống, dựa người ra sau: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Nói câu từ biệt chứ sao.” Hà Thu nói: “Nhớ lúc mới đến tập đoàn Nguyễn Thị thực tập, may mắn gặp được anh. Câu đầu tiên anh nói với tôi chính là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428945/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.