“Trần Hà Thu, trên hợp đồng của chúng ta đã ghi rõ rằng trong thời gian làm việc với Nguyễn Thị, trong 24/24 giờ cô phải sẵn sàng bị gọi tới!” Trần Hà Thu cau mày: “Vậy xin hỏi Tổng giám đốc Nguyễn có chỉ thị công việc gì ạ? Nếu là sắp xếp về công việc, tôi sẽ tuân theo, nhưng trong hợp đồng không nói rằng anh có thể can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc tức giận nói: “Đừng quên, chúng ta còn chưa ly hôn, cô vẫn là bà Nguyễn trên danh nghĩa!” Câu nói này tình cờ bị Trần Linh Nhi vội vàng chạy tới nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Hoàng Phúc, anh vừa mới nói cái gì vậy…” Nguyễn Hoàng Phúc không biết mình bị làm sao nữa, vừa nãy nhìn thấy Trần Hà Thu và Lê Anh Huy gần nhau như vậy, ngọn lửa trong lòng anh lập tức bùng phát, không thể kìm nén được. “Không có gì.” Nguyễn Hoàng Phúc ôm eo Trần Linh Nhi, ngữ điệu vô cùng mềm mại: “Tại sao em đang mang thai lại đi giày cao gót vậy? Không phải nói em chờ anh trong xe hay sao?” Trần Linh Nhi cười ngọt ngào, rúc vào vòng tay Nguyễn Hoàng Phúc: “Người ta một phút cũng không muốn xa anh mà thôi…” Trần Hà Thu đang đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đúng vậy, Trần Linh Nhi đang mang thai. Hôm đó, khi cô ở trong nhà để xe dưới tầng hầm, cô nghe thấy Nguyễn Hoàng Phúc gọi điện cho cô ta. “Này, các người muốn nói chuyện yêu đương thì về nhà mà nói đấy? Nơi công cộng nhiều người như vậy, các người không sợ mất mặt, nhưng tôi sợ là đã hạ thấp khẩu vị mình đó.” Hoàng Thúy Vân từ cửa hàng xách đi ra xách một chiếc túi lớn, xem ra vừa rồi đã mua được rất nhiều quần áo. Cô nắm lấy cánh tay Trần Hà Thu: “Cậu cũng vậy, không phải cậu nói chiều nay sẽ cùng mình đi mua sắm sao? Chúng ta đi thôi.” “Đứng lại.” Nguyễn Hoàng Phúc vốn dĩ đang nói chuyện với Trần Linh Nhi, đột nhiên hét lớn tiếng hét lên: “Trần Hà Thu, trở lại công ty với tôi. Tôi muốn xem thiết kế càng sớm càng tốt.” Hoàng Thúy Vân chặn trước mặt Trần Hà Thu: “Anh Nguyễn, Trần Hà Thu đã nói chiều nay cô ấy xin nghỉ rồi. Trong hợp đồng của anh, anh nói có thể gọi điện 24/24 giờ, còn muốn tước thời gian nghỉ phép của nhân viên. Điều này không phù hợp với luật lao động!” Nguyễn Hoàng Phúc chế nhạo: “Ở thành phố Hà Nội, tôi chính là luật.” “Haha.” Hoàng Thúy Vân cười lớn: “Tôi không nghi ngờ gì về quyền lực của Tổng giám đốc Nguyễn, nhưng nếu hôm nay anh và Trần Hà Thu đều có thời gian, bằng không trực tiếp đến Cục Nội vụ lấy giấy chứng nhận ly hôn đi? Đồ rác rưởi kia cũng có thai rồi, Tổng giám đốc Nguyễn không muốn cho cô ta một dnah phận sao?” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Lông mày của Trần Linh Nhi dựng lên: “Cô nói ai là rác rưởi?!” “Cô hỏi là ai sao? Lẽ nào cô nghe không hiểu tiếng Việt sao, có cần tôi nhắc lại nó bằng tiếng anh hay không, “con điếm”!” “Cô…” Trần Linh Nhi tức giận giậm chân: “Hoàng Phúc, cô ta mắng em!” Nguyễn Hoàng Phúc cau mày: “Cô Hoàng, cô dám nói lời không tôn trọng với bạn gái tôi, cô có phải không đủ tư cách hay sao? Công ty của cha cô vẫn dựa vào nhà họ Nguyễn mà sống. Phiền cô xin lỗi bạn gái tôi ngay.” Trần Hà Thu chứng kiến cảnh này, kéo Hoàng Thúy Vân về phía sau cô, đối đầu với ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc: “Anh muốn như thể nào thì cứ nhằm vào tôi, không liên quan đến Thúy Vân.” “Vậy được rồi, cô thay cô ta xin lỗi tôi đi, tôi sẽ bảo Hoàng Phúc bỏ qua công ty của cha cô ấy.” Thân thể phô trương của Trần Linh Nhi dán chặt vào người Nguyễn Hoàng Phúc, khiêu khích nhìn Trần Hà Thu . Nhưng Trần Hà Thu không nhìn cô ta, hỏi Nguyễn Hoàng Phúc: “Anh thật sự không phân đúng sai tùy tiện bảo vệ cô ta sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]