Trần Hà Thu bất lực để Thúy Vân kéo mình đi.
Chỉ là dạo này cô hơi mệt vì bận công việc, Hoàng Thúy Vân không chịu nổi sau khi đi dạo một vòng liền bảo cô ngồi xuống đợi rồi đi vào một cửa hàng thời trang xem quần áo.
Lê Anh Huy ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô không đi xem sao?”
Trần Hà Thu lắc đầu xoa xoa bắp chân bị đau của mình nói: “Không, thật mệt, tôi cũng không đủ tiền mua.”
“Tôi sẽ trả.”
“Không, tôi phải trả nửa năm mới hết nợ cho bộ áo vest này. Tôi không muốn mắc thêm nợ anh nữa.”
Lê Anh Huy đột nhiên tiến lại gần, suýt chút nữa chạm vào mũi cô, khuôn mặt của đẹp trai của anh đột nhiên phóng to trước mắt cô, Trần Hà Thu trợn to mắt muốn quay người lại, nhưng lại bị anh cố trụ đầu: “Trần Hà Thu, trên mặt cô có cái gì này… ”
Trần Hà Thu xấu hổ, vội vàng vươn tay lau: “Có gì vậy?”
Tay chạm vào vết sẹo trên mặt phải, cả người cô dừng lại. Vết sẹo này đã theo cô năm năm, nó đã liền cùng màu với da, bình thường cô dùng tóc che lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhưng chỉ khi cô chạm vào nó, càng phát hiện ra sự khiếm khuyết dưới đầu ngón tay mình.
“Chính là nó sao.” Trần Hà Thu mỉm cười.
“Không phải.” Lê Anh Huy đột nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng thả xuống vết sẹo của cô một nụ hôn: “Thật đẹp.”
Trần Hà Thu sửng sốt, đột nhiên muốn đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?!”
“Này, tôi nghiêm túc đấy.” Lê Anh Huy dùng một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428923/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.