Trần Hà Thu bất lực để Thúy Vân kéo mình đi. Chỉ là dạo này cô hơi mệt vì bận công việc, Hoàng Thúy Vân không chịu nổi sau khi đi dạo một vòng liền bảo cô ngồi xuống đợi rồi đi vào một cửa hàng thời trang xem quần áo. Lê Anh Huy ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô không đi xem sao?” Trần Hà Thu lắc đầu xoa xoa bắp chân bị đau của mình nói: “Không, thật mệt, tôi cũng không đủ tiền mua.” “Tôi sẽ trả.” “Không, tôi phải trả nửa năm mới hết nợ cho bộ áo vest này. Tôi không muốn mắc thêm nợ anh nữa.” Lê Anh Huy đột nhiên tiến lại gần, suýt chút nữa chạm vào mũi cô, khuôn mặt của đẹp trai của anh đột nhiên phóng to trước mắt cô, Trần Hà Thu trợn to mắt muốn quay người lại, nhưng lại bị anh cố trụ đầu: “Trần Hà Thu, trên mặt cô có cái gì này… ” Trần Hà Thu xấu hổ, vội vàng vươn tay lau: “Có gì vậy?” Tay chạm vào vết sẹo trên mặt phải, cả người cô dừng lại. Vết sẹo này đã theo cô năm năm, nó đã liền cùng màu với da, bình thường cô dùng tóc che lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhưng chỉ khi cô chạm vào nó, càng phát hiện ra sự khiếm khuyết dưới đầu ngón tay mình. “Chính là nó sao.” Trần Hà Thu mỉm cười. “Không phải.” Lê Anh Huy đột nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng thả xuống vết sẹo của cô một nụ hôn: “Thật đẹp.” Trần Hà Thu sửng sốt, đột nhiên muốn đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?!” “Này, tôi nghiêm túc đấy.” Lê Anh Huy dùng một tay giữ lại hai cổ tay cô, tay còn lại vẫn đang ôm sau đầu cô, dùng một lực nhẹ, hai người tiến lại gần nhau, hơi thở xen lẫn. Trái tim của Trần Hà Thu căng thẳng gần như muốn nhảy ra ngoài. “Hai người đang làm gì đấy?!” Trần Hà Thu quay đầu nhìn sang, trong lòng đột nhiên chấn động. Nguyễn Hoàng Phúc đứng cách đó không xa, tức giận nhìn cô!” Gần như ngay lập tức, Trần Hà Thu đẩy mạnh Lê Anh Huy ra rồi đứng dậy, nhưng sau đó nhận ra rằng mình sao lại phải cắn rứt lương tâm chứ? Cuộc hôn nhân giữa cô và Nguyễn Hoàng Phúc đã rạn nứt từ lâu, chỉ thiếu làm giấy ly hôn thôi, anh ta cũng đã tìm được Trần Linh Nhi rồi, sao cô lại còn phải vì anh mà giữ trinh tiết chứ? Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Hoàng Phúc đã bước vào, cười chế nhạo nói: “Trần Hà Thu, hợp đồng của chúng ta đã ký trước mặt mọi người, bây giờ cô lại đang làm gì vậy?” Trần Hà Thu điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, hơn nữa tôi làm gì chắc cũng không cần báo cáo Tổng giám đốc Nguyễn đây?” “Hiện tại cô được Nguyễn Thị tuyển dụng rồi! Đương nhiên phải báo cáo rồi!” “Nhưng chiều nay tôi nghỉ phép, là thời gian riêng tư của tôi.” Trần Hà Thu có chút không thể giải thích được, Nguyễn Hoàng Phúc cũng có chút không giải thích được sao anh lại tức giận, không phải Trần Linh Nhi gọi anh đến đây sao? Sao anh không đi chăm sóc thật tốt kẻ thứ ba kia đi mà lại chạy đến đây giáo huấn cô làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]