Chương trước
Chương sau
Người được Từ Minh gọi anh họ mặt ngoài thì cười nhưng trong bụng thì không: “Đúng vậy, thật tình cờ.”

Trương Bác Văn to vẻ, hai người các cậu có thể đừng liếc mắt đưa mình với nhau được không! Tui kẹt ở giữa sẽ rất xấu hổ có biết không! Hơn nữa tú ân ái trước mặt một người mới thất tình, như vậy mà là đại trượng phu à!

Dường như phát hiện ánh mắt đầy lên án của Trương Bác Văn, Từ Minh liền vội kéo người vào nhà: “Lúc nãy ông nói ông sắp chết đối, tui liền phần cho ông một bát cháo gạo tự mình nấu, tuy hương vị bình thường thôi nhưng hơn ở tấm lòng đúng không ~”

Trương Bác Văn: “… Ông làm có thể ăn không?”

Từ Minh kêu to: “Cmn sao ông dám nghi ngờ tui, từ lúc tiểu học tui đã bắt đầu học nấu cơm rồi biết không?” Trương Bác Văn gật đầu: “Không ngờ ông hiền lành như vậy, vậy trước đây sao ông không nấu cơm?”

Từ Minh hừ lạnh: “Một đám phàm nhân vô tri, sao đủ tiền để trả cơm bổn đại gia làm.”

Trương Bác Văn im lặng giơ tay lên trời: luận da mặt dày, ông thắng.

Có lẽ là vì anh họ Từ Minh vẫn ở đây, Trương Bác Văn nhìn ra Từ Minh luôn biểu hiện vô cùng sinh động, lời nói cũng câu sau sắc bén hơn câu trước, Trương Bác Văn cũng sắp không chống đỡ được nữa.

Mà sau khi ăn hết cháo gạo Từ Minh nấu, Trương Bác Văn triệt để quỳ gối, không ngờ Từ Minh lại biết nấu cơm thật, hơn nữa chỉ một bát cháo gạo thôi mà ăn ngon đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.

Đương nhiên, cũng không ngoài khả năng có thể là do Trương Bác Văn quá đói.

Nhìn bộ dáng như quỷ chết đói của Trương Bác Văn lúc ăn cơm, Từ Minh chậc lưỡi ra tiếng: “Trước đây không phải ông còn khoe khoang với bọn tui chồng ông biết nấu cơm, nấu rất ngon à? Sao bây giờ lại đói như vậy? Chẳng lẽ hôm nay anh ta không chịu nấu cho ông? Hơn nữa, sao hôm nay anh ta không ở cùng ông…” Nói đến đây, Từ Minh như phát hiện cái gì đó khựng lại, cậu vỗ mạnh xuống bàn làm Trương Bác Văn càng hoảng sợ: “Không phải các ông đã chia tay chứ!?”

Nói xong, lại không đợi Trương Bác Văn trả lời đã liên tục xua tay: “Ông đừng nói tui là mỏ quạ đen nhé, tui chỉ suy đoán chút xíu thôi, nhưng xem quá trình phát triển tình cảm của các ông có lẽ còn chưa tới mức chia tay, vậy hôm nay xảy ra chuyện gì? Bạch đại thần chăm cho khẩu vị của ông kén chọn rồi, sau đó ông mới không ăn nổi cơm do phàm phu tục tử nấu?”

Trương Bác Văn im lặng: “Bọn tui chia tay.”

Từ Minh: “…”

“Cmn –” Từ Minh rống to, “Sao có thể!!! Hai người các ông mỗi nơi mỗi ngày tú ân ái trong bang phái đã sắp làm mù mắt chó bọn tui rồi, còn thường xuyên chạy tới thánh địa tình nhân chụp ảnh, hai người các ông vậy mà lại chia tay?”

“Ông nhỏ giọng chút được không.” Trương Bác Văn bất đắc dĩ nói, “Hai bọn tui quả thực chia tay rồi, gần đây anh ta luôn chặn trước cửa nhà tôi, tôi ra ngoài cũng không dễ nên mới tới chỗ ông tránh gió.”

Từ Minh: “…”

Mắt Từ Minh sáng quắc nhìn Trương Bác Văn, Trương Bác Văn bị cậu nhìn mà nổi da gà: “Ông làm gì mà cứ nhìn tui chằm chằm thế… Đừng có dọa tui…”

Từ Minh hạ giọng: “Ông ngoại tình… à?”

Trương Bác Văn: “… Tui là hạng người như vậy à?”

Từ Minh nháy nháy mắt: “Nhìn từ hành vi Bạch đại thần ngồi xổm trước cửa nhà ông, người nói chia tay nhất định là ông… Ông thì có lý do gì mà nói chia tay?”

Trương Bác Văn liếc Từ Minh, ngoắc đầu ngón tay.

Từ Minh cực tò mò ghé lỗ tai vào miệng Trương Bác Văn, Trương Bác Văn khẽ nói: “Bởi vì bọn tui không phải cùng một loài.” Từ Minh ngoáy lỗ tai: “…”

Cậu tỏ vẻ không tin, Trương Bác Văn cũng không giải thích mà vỗ mông đứng dậy: “Ông chỉ cho tui buổi tối ngủ ở đâu đi, tui cầm hành lý qua đó trước, hôm nay bố mẹ ông không ở nhà đúng không, bao giờ họ về? Nói thật, tui không hiểu giao tiếp với người lớn tuổi lắm.”

Từ Minh đưa Trương Bác Văn đến một căn phòng trên tầng hai, vừa đi vừa nói chuyện: “Họ đi du lịch rồi, không nhanh xuất hiện đâu, ở nhà chỉ có tui với anh họ tui, nếu không phải ông đến thì tui còn đang không biết nên ở chung với anh ta thế nào đây.”

“… Không phải lúc trước ông nói muốn quyến rũ anh ta à? Vậy mà còn không dễ sống? Trực tiếp cởi sạch mình đưa qua ý.” Nghĩ đến lời Từ Minh nói lúc trước, Trương Bác Văn lập tức chế nhạo.

Từ Minh bĩu môi: “Nào dễ dàng như ông nói, đúng rồi ông mang máy tính không? Nhưng không mang cũng không sao, tui còn một cái laptop, tui dùng máy bàn ông dùng laptop, chúng ta vào game chơi? Ông đã chia tay với Bạch đại thần chắc chắn tạm thời không muốn nhìn thấy anh ta, không bằng chơi acc nhỏ đi? Tui dẫn ông thăng cấp ~”

Trương Bác Văn không có ý kiến: “Được, để xem vận khí của acc này thế nào.”

Thế là liền một mạch mở máy tính lên game lập nick đặt tên vào game.

Nhân vật mới của Trương Bác Văn có một cái tên hơi ngang ngược là ‘Hình Thiên’, vẫn là một tướng quân, cậu phát hiện cậu vẫn thích tướng quân. Mà sau đó trong quá trình thăng cấp, Trương Bác Văn dần dần bó tay.

Bé Ngốc Nghếch là một acc đỏ hết mức, acc Hình Thiên này lại đen không để đâu cho hết! Quả thực không đành lòng nhìn thẳng! Trang bị trung bình bình thường được roll điểm, 1-100, cậu roll ra tất cả đều là 1 điểm 2 điểm, thế này còn để người ta sống không hả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.