Tô Mẫn nghẹn ngào vòng tay qua cô ôm lấy Hàn Gia Vĩnh cúi đầu vào hỏm cổ của anh thút thít
- Cảm ơn anh
- Vợ nhỏ em thật mít ướt đấy . Đời này em không cần nói cảm ơn với anh em chỉ nên nói yêu anh là đủ rồi
Tô Mẫn lại oà khóc lớn hơn, cô đã từng quá cô đơn, chưa từng có ai yêu thương, vỗ về hay bảo vệ dung túng cho cô như vậy nhưng từ nay đã có anh sẽ vì cô mà làm tất cả . Không ai biết bây giờ cô hạnh phúc như thế nào
- Không khóc nữa mèo nhỏ, thật xấu
Hàn Gia Vĩnh kéo cô ra lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt cô
- Như vậy mới đẹp, bảo bối cười anh xem
Tô Mẫn ngưng khóc cười thật tươi, ôm mặt anh nhắm lấy đôi môi mà hôn một cái thật to, cô ngượng ngùng rời khỏi môi anh nhưng Hàn Gia Vĩnh đâu dễ thả cho cô như vậy . Anh kéo gáy cô, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu .
Chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng vào bờ môi của cô, Hàn Gia Vĩnh ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại cơ hồ như sắp sửa hòa vào vòng tay của anh
Bàn tay không yên phận bắt đầu thò vào trong áo của cô, xoa nắn hai chiếc bánh bao mềm mại
- Ưm ở đây là nhà bếp
- Vậy chúng ta lên phòng
Vậy là buổi sáng hôm ấy kết thúc ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3644073/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.