Đến khi trời gần tối Tô Mẫn mới tỉnh giấc, tính cách cô là vậy từ trước giờ việc ăn ngủ khá giống với trẻ con, đã ngủ sẽ ngủ rất say không biết trời đất gì . Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa dài Tô Mẫn thấy đỡ mệt hơn nhiều nhưng cô có cảm giác eo mình hơi nặng, cổ có luồng gió nóng, quay sang bên thì hốt hoảng khi Hàn Gia Vĩnh đang nằm sát sau lưng đầu chôn vào cổ cô . Tô Mẫn nhíu mày, vội rón rén nâng cánh tay nặng như đá của người đàn ông xuống nhưng vừa nâng lên được một khoảng Hàn Gia Vĩnh đã cựa mình, mở mắt nhìn động tác tay của cô rồi lại đưa mắt lên nhìn vào gương mắt nhỏ nhắn của Tô Mẫn
Đôi mắt cô long lanh như gợn nước hồ thu trên đỉnh núi, hai đồng tử đen láy, trong veo hồn nhiên của trẻ thơ, lấp lánh chút linh khí từ sâu nơi đáy mắt giờ phút này pha chút ngạc nhiên và sợ hãi như đứa trẻ mắc lỗi đang chờ phạt . Chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi cong đầy gợi cảm, mềm chín mọng như nhuốm
sắc thắm anh đào
Yết hầu Hàn Gia Vĩnh trượt trượt, anh cảm thấy cô quá đỗi xinh đẹp dù vẻ đẹp của cô không quá sắc sảo như những người phụ nữ anh thường hay chơi qua đêm ngoài kia nhưng cô mang một cái gì đó rất ngây thơ, dịu dàng . Lúc này cô như chú nai con đôi mắt lóng lánh mang vẻ non dại khiến máu nóng trong người Hàn Gia Vĩnh sục sôi . " Chẳng nhẽ chỉ nhìn cô ấy thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-nguoc-thoi-gian-de-yeu-em/3630780/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.