Trời còn chưa sáng, lũ chó mèo trong khu chung cư đã đại hợp xướng, bác gái dậy sớm dắt chó đi dạo ôm con Chihuahua sủa inh ỏi của mình, cuống cuồng cả lên: "Má ơi, chẳng lẽ có động đất?"
Tần Phong "tan tầm" về nhà: "..."
Cảnh sát Tần tan tầm của Âm Phủ, không có mặc thân thể, bất cẩn dọa hãi bọn nhỏ lông xù trên đường về. Thân thể anh bình thản nằm trong phòng ngủ, mặc áo ngủ đắp chăn, bị ai nhìn thấy cũng chỉ cho rằng anh đang say giấc mà thôi.
Nhìn mình tráng niên mất sớm, Tần Phong thở dài, nhắm mắt lại nằm xuống, mở mắt ra, lại phải lên "tầm" của dương gian rồi, thời gian nghỉ ngơi giữa trận chỉ có... hai tiếng.
May mà âm sai không biết buồn ngủ.
Nhưng điều làm Tần Phong đau đầu nhất mỗi ngày chỉ vừa mới bắt đầu.
"Sếp Tần!" Đồng sự từ ở cửa đơn vị đã nhiệt tình chào hỏi, "Hôm nay đậu phụ căn-tin nấu ngon lắm đấy!"
Tần Phong mím môi đi qua, gật đầu nói biết.
Các đồng sự có chút nghi hoặc: "Gần đây không thấy đội trưởng tới căn-tin ăn gì cả, trước đây bánh bao thịt của bữa sáng một mình đội trưởng có thể ăn nửa chậu, gần đây..."
"Chẳng lẽ là thoát ế?" Một đồng sự khác tò mò ló đầu ra, "Bữa trưa cũng không thường ra ngoài ăn, nhất định là trốn trong văn phòng ăn hộp cơm tình yêu người ấy làm cho rồi, chua."
Cũng có đồng sự ra vẻ muốn nói lại thôi: "... Chả trách... tôi nghe Tiểu Tề nói, gần nhất sếp Tần ra ngoài làm nhiệm vụ rất hay đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-le-tan-dia-phu/1114534/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.