Về nhà trong vòng tay của mẹ, tôi cảm giác mình như bé lại thuở nào. Cả căn nhà lớn sau khi sửa sang đã rộng rãi hơn nhiều lại chỉ có hai mẹ con. Buổi sáng mẹ đi làm, tôi ở nhà một mình.
Loanh quanh trong căn phòng với bốn bức tường, ngày bé tôi cảm thấy thích thú với việc được ở nhà, tự do tự tại, muốn làm gì gì làm. Nhưng giờ thì không.
Tôi chán nản, liền mặc áo khoác và ra đường sau một buổi sáng vô vị. Đi vài bước chân là đến nhà Hoa. Tôi cẩn trọng đứng ngoài, ngó nghiêng vào trong. Từ trong nhà vọt ra một đứa bé, thoăn thoắt chạy đuổi nô đùa. Nó đột nhiên ngã oạch ra sau một cú vấp. Cả người có vẻ đau điếng liền khóc toáng lên.
Tôi bối rối chạy đến đỡ đứa nhóc, phủi bụi ở phần mông rồi xuýt xoa: "Ôi trời, con nhà ai đây, khóc lấm lem cả mặt mũi rồi nè."
Người trong nhà lật đật chạy ra khi nghe tiếng ré lên của đứa trẻ. Đã ra dáng bà mẹ bỉm sữa cùng người vợ đảm đang quá rồi. Hoa thất thần khi thấy tôi.
Con bé đã lập gia đình nhiều năm trước, hôm nay có vẻ cả nhà đang về quê ngoại chơi.
Hoa đánh rơi muỗng nấu cơm trên tay, nhào ra ghì chặt lấy người tôi, rối rít:
"Mày về lúc nào thế? Sao tao nghe Linh bảo mai mới về mà? May mà tao về đây sớm, chứ không là không thấy được mày rồi."
"Tao đổi vé tàu sớm một ngày. Có chút việc."
Hoa mò mẫm khắp người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/3707496/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.