Không thể nán lại lâu trong căn nhà không có chủ, tôi trả lại quyển sách về chỗ cũ. Trang vừa nãy đã là nội dung cuối cùng rồi. Vừa đóng cửa, quay gót đi được vài bước, hai chân tôi cứng đờ như chết trân tại chỗ. Người đứng trước mặt cũng một tay kéo vali, tay kia còn đang nghe điện thoại, đầu dây bên ấy không nhận được trả lời trong vài giây hình như vừa í ới nói vọng ra một thanh âm quen thuộc.
"Em vừa về đến nhà. Em có chút chuyện, cúp máy trước nhé."
Hải Anh nhìn tôi một hồi lâu, tôi bị dò xét dưới ánh mắt chăm chú cũng trở nên bối rối.
Không biết từ khi nào, tôi lại quay lại căn nhà này, ngồi ngay ngắn trên sofa, đợi chủ nhà pha trà như một vị khách thực thụ chứ không còn là lén lút.
Hải Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, tay áo kéo lên một chút, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn có đeo một chiếc đồng hồ nhỏ toát lên vẻ người lớn chững chạc. Con bé để một ly trà nóng vừa pha bằng máy sau vài phút hí hoáy trong bếp ngay trước mặt tôi, ngoài ra thì chẳng nói thêm gì.
Thấy tôi ngại ngùng không nhúc nhích, Hải Anh mở lời:
"Đây là trà mới, không phải đồ cũ để lâu ở nhà đâu."
Đương nhiên tôi biết điều đó. Tôi cười nhẹ để xua tan bầu không khí lạnh lẽo, rướn người cầm lấy tách trà. Một ngụm trà nóng hổi thơm thơm dịu nhẹ không quá ngọt làm cả người tôi ấm hẳn lên.
"Ở bên Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-lai-tuoi-17-de-cuu-roi-chinh-minh/3680155/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.