- Giờ anh hiểu tại sao em ghét sến súa như ngước nhìn trời mây rồi - Kì Luân cứ vuốt tóc Vũ Duy rồi tự nói với mình - Ai cũng nói tuổi này là tuổi bồng bột, quan niệm tình cảm cũng thế mà vội vàng phán quyết nhưng anh có cảm giác hai ta đã gặp nhau từ rất lâu... Cho nên... em không phải là sự phán quyết vội vàng kia mà là một tình cảm thực sự. Em không thể nghe thấy vì em đang ngủ say, khi em thức dậy thể nào em cũng hoảng hốt cho xem - hắn cười nhẹ nhìn khuôn mặt Vũ Duy bình yên như thế nào khi ngủ
- Nghe nghe cái *beep* - bao nhiêu lời lẽ văng tục của Vũ Duy dồn hết trong một lần
Vũ Duy quay trở lại lớp học trong khi Kì Luân bầm tím lết xuống phòng y tế bằng một chân. Đến tới phòng y tế thì một người mặc áo làm trong y tế nhìn hắn rồi tặc ưỡi dìu hắn vào phòng
- Một ngày không bị nhóc đó đánh là không chịu được hay sao??
- Sao đâu mà... Đánh yêu một chút thì có gì sai đúng không Rin? - hắn cười nham nhở cho dù miệng khóe có máu
Người làm bên y tế đây cũng là người quen biết với hắn, về đây làm việc mà bệnh nhân lúc nào cũng là hắn, thường xuyên như chơi game hằng ngày đi điểm danh vậy. Cũng hơn có mấy tuổi nên hắn tha hồ xưng tên, dù gì hắn cũng là một tên không biết trên biết dưới mà!
Sau khi sát trùng và bẻ lại cổ chân thì hắn lăn ra đó ngủ khì khò chẳng quan tâm tới ai. Giờ ra chơi thứ hai hắn vẫn còn đang say giấc cứ lẩm bẩm tên của nhóc rồi nhỏ dãi khiến Rin kinh hồn
- Thầy ơi cho em ít bông với thuốc tím - Vũ Duy đẩy cửa vào rồi ngó nghiêng ngồi vào giường bên cạnh
Vì có rèm nên nhóc không nhìn thấy hắn, cứ ngỡ là ai đó nên vẫn bình thường tháo giầy rồi gác chân soi gương tự xử khuôn mặt mới đi gây sự về. Vũ Duy cứ chấm một cái là rít lên như ăn đồ cay khiến Rin cũng phụt cười, không phải lần đầu tiên thấy nhóc tự xử nhưng Rin vẫn buồn cười với cái điệu bộ giãy đành đạch vì rát
- Biết đau thì đừng đánh nhau nữa - Rin là con lai nên có chút lai Tây nhất là đôi mắt xanh biển kia, một con người khá hoàn mĩ với tất cả mọi người tất nhiên là Vũ Duy không ngoại lệ
- A..rát...- Vũ Duy có chút ngượng khi Rin áp sát mặt mình thế này
- Oắt con... Lo học đi nghe chưa! - Rin dán băng cá nhân rồi dí dí ngón tay khiến nhóc theo phản xạ đấm vào người Rin vì đau
Vũ Duy đi thì lúc đó Kì Luân xuề xòa của chúng ta nước miếng ngắn dài lơ mơ tỉnh dậy lê dép về lớp. Rin nhìn theo đó mà chỉ vội lùi một bước, quen biết hơn 5 năm trời mà Rin không thể quen được với cái gu xuề xòa của hắn
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn khi ngày nào hắn cũng ghét thăm phòng y tế với tay chân đầy thương tích và lăn ra đó ngủ khì khò đến nỗi Rin chuẩn bị cả chăn ấm nệm êm cho hắn rất đầy đủ. Và Vũ Duy cũng theo giờ nghỉ thứ hai của ngày mà đến y tế với chút xíu trầy xước do gây lộn
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén khi Rin khá thoáng trong chuyện tình cảm còn Vũ Duy thì gần như không đề phòng thì ngày hôm đó hắn không tới phòng y tế như dự đoán của Rin. Đó cũng là thời cơ của Rin khi thấy nhóc xuất hiện với quần áo xộc xệch
- Tôi sẽ báo vụ này lên phòng hiệu trưởng đó - Rin đùa cho vui
- Đừng... Ba với bố mà biết là họ cạo đầu em đó - Vũ Duy tưởng thật nên bấu áo Rin, mắt long lên
- Vậy nghe lời tôi một lần này nhé! - Rin xoay ghế và tay ôm lấy vòng eo nhỏ kia, tay còn lại đưa lên một bên mông của nhóc mà bóp nhẹ
Chưa ú ớ gì thì cả một thân hình đồ sộ của Rin bỗng chốc áp đảo thân thể yếu đuối của Vũ Duy lên giường và kéo rèm. Áo của Rin nhanh chóng vứt một xó và kìm chặt Vũ Duy xuống giường mà áo của nhóc cũng theo đó mà an tọa trên nền đất lạnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]