Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau
Vũ Duy vội ôm chăn rồi nhìn người kia, là Kì Luân, chính là hắn... Bây giờ hắn đã xuất hiện. Kì Luân lượm áo của Vũ Duy lên rồi nhìn vết cắn đang hiện hữu trên cổ của nhóc mà nghiến răng quấn nhóc trong chiếc chăn mỏng và vác đi như bao gạo không quên lườm Rin - Anh nên thấy xấu hổ về hành động của mình! Kì Luân nói rồi vác Vũ Duy đi thẳng không quên gọi cho người tài xế quen thuộc hay chở hắn đi học đến rước qua cổng sau phòng y tế đề không ai nhìn thấy Ngồi trên xe mà cả hai không nói gì, Vũ Duy thì thu mình mặt vẫn chưa hết hoảng sợ còn Kì Luân nhìn ra ngoài cửa đang suy nghĩ cái gì đó. Thật thì nhóc đáng nghĩ lại lúc Rin chạm vào người mình, cảm giác thật đáng sợ, nhóc có cảm thấy như một con rắn đang bò trên người nhóc vậy.. Thật không giống với lúc hắn chạm vào nhóc chút nào........ Mải suy nghĩ đến độ Vũ Duy còn chẳng biết nhóc đang đi đâu nữa nhưng tới khi nhận ra thì nhóc đã ở trong căn phòng ngủ lạ hoắc và nhìn xung quanh bỗng bắt gặp Kì Luân người ướt sũng chỉ quấn mỗi khăn tắm và đang lau cái đầu ướt. Chưa kịp định hình thì hắn đã nhảy bổ vào nhóc như muốn vồ lấy Vũ Duy - Nói anh nghe, tên đó đã chạm vào đâu? - Kì Luân nâng cằm Vũ Duy lên rồi quét mắt trên người nhóc - Eo...mông...cổ - Vũ Duy đương nhiên là ngoan ngoãn như mèo trả lời và tay run bần bật khi sờ lại cổ Kì Luân bỗng nhẹ nhàng gỡ tay Vũ Duy ra khỏi đó và đặt nụ hôn hôn và cái dấu răng kia kèm theo một vết cắn đè lên đó còn hằn hơn cả lúc nãy. Hắn dần di chuyển tay ôm siết vào eo cậu cùng lúc đó, một tay giữ eo Vũ Duy và tay còn lại sọt thẳng vào sau quần của nhóc khiến Vũ Duy giật mình phản kháng - M..mày làm gì vậy? - Những nơi tên đó chạm vào anh sẽ biến thành nơi anh anh chạm vào và cả những nơi chỉ có mình anh mới được chạm vào... - Kì Luân đưa tay còn lại xuống cạp quần của Vũ duy và nói nhỏ vào tai nhóc - Cảm giác giữa anh chạm vào em và tên đó có khác biệt gì không? - A...ưm... Không đáng sợ giống lúc Rin chạm vào... Tao thật sự..rất nóng - Vũ Duy đỏ mặt len lén nhìn hắn, cứ như có sức nóng đi qua mỗi chỗ Kì Luân chạm đến Đồ thì vương đầy dưới sàn nhà và chiếc khăn tắm của Kì Luân cũng bay xuống rất nhanh chóng... Mọi thứ đều trở nên nóng hơn, cả Kì Luân lẫn Vũ Duy đều nhìn đối phương một cách mê muội, mọi thứ bỗng trở nên mờ ảo hơn, mồ hôi cũng hiện lên trên khuôn mặt hai người. Thân thể, cảm xúc và nhịp đập của hai người cứ như hòa quyện làm một - AAAA....AAAA.... VINH HUY!! - cửa phòng bỗng bật mở và tiếng thét thất thanh vang vọng hết căn nhà rộng đó Vũ Duy cứ như ngủ rất say nên chỉ nhíu mày còn Kì Luân thì bật dậy mặt hốt hoảng nhìn Vương Lưu mặt biến sắc dựa tường nhìn hắn. Chưa kịp ú ớ thì Vinh Huy chạy đến và chân tay cũng bủn rủn - Mặc quần áo và ra ngoài... Chúng ta sẽ nói chuyện này ngoài phòng - Vinh Huy liếc mắt về phía Vũ Duy đang ngủ ngon lành mà trừng mắt với Kì Luân Kì Luân nhanh chóng mặc đồ và không quên đặt một nụ hôn trên trán Vũ Duy rồi đóng cửa nhẹ. Vừa khóa cửa xong thì hắn bị túm cổ lôi qua phòng bên cạnh, ánh mắt của Vinh Huy với Vương Lưu đầy sự tức giận vì cả hai đều còn rất trẻ với lại hai người còn lạ gì cái độ lãng tử của hắn nhưng dụ dỗ còn của Vũ Phong với Hàn Minh thì đúng là chán sống rồi.. Hai người mà biết chuyện này thì Vinh Huy lẫn Vương Lưu có nước chạy mất dép, hắn thì biết gì về độ tàn sát của anh với cậu kinh khủng thế nào cơ chứ! - Con thừa biết con mới có 17 tuổi thôi mà.. Với lại con có biết nếu ba mẹ của Vũ Duy mà biết chuyện thì bọn ta biết nói gì đây? - Vinh Huy nhíu mày nhìn Kì Luân, tay liên tục bật móng vì đang tưởng tượng viễn cảnh bị đánh bởi hai người - Kì Luân, daddy biết con rất mau có tình cảm với bất kì ai nhưng con làm thế là sai rồi... Sao con có thể đùa giỡn như vậy?? - Vương Lưu thật vọng đếnnỗi thở dài và xoa vầng thái dương của mình - Papa với daddy làm sao vậy?? Con yêu em ấy thật lòng mà, sao hai người lại tưởng con đùa giỡn với em ấy - Kì Luân bứt tóc, quằn quại, hắn biết là hắn hòa đồng quá mức nhưng hắn không hề có tính đùa giỡn Vũ Duy cơ mà Cùng lúc đó thì Vũ Duy đang căng mắt nhìn đồ vương vãi trên sàn, phần dưới thì ê ẩm không nhích người được cộng thêm những vết cắn và dấu hôn đầu trên người, nhất là cổ và cổ tay.. Vũ Duy đang định hình câu chuyện, nhóc chỉ nhớ hình ảnh một Kì Luân mồ hôi nhễ nhại và một Vũ Duy gợi tình... Vũ Duy chỉ biết ôm mặt khóc không ra nước mắt: "Thật xấu hổ mà!" Vũ Duy ngượng dậy bò lê lết tới phòng tắm trước khi cái thứ nhóc đang cố kiềm sau mông chảy ra ngoài. Đúng lúc đó thì Kì Luân mở cửa đi vào và bắt gặp cảnh tượng Vũ Duy thân trần cố gắng bám tường mà chân run lên, hắn rảo bước tới và nhấc bổng nhóc lên và đóng cửa phòng tắm nhanh chóng Và........ Cái tình hình bây giờ thật khó chịu khi Vinh Huy và Vương Lưu cứ chĩa tia sét vào thằng nghịch từ nhà mình rồi đổi ánh mắt tiếc thương với Vũ Duy khiến nhóc không thể nở nổi một nụ cười - Con nói đi, thằng nghịch tử này dụ dỗ con phải không? Chú biết mà, thằng này dắt hơn chục đứa về rồi... Sao con lại bị nó dụ vậy?? Tôi nghiệp con! - Vương Lưu nắm tay nhóc rồi lườm hắn, nhìn thế chẳng biết ai mới là con của hai người - Cậu ấy cứu con... A.. Nhưng mà vụ này nằm ngoài tưởng tượng của con.... Giờ con muốn về nhà.. Con xin phép! - Vũ Duy cười ngượng rồi đứng lên cúi chào lễ phép và chạy thật lẹ Vũ Duy chạy thật nhanh, hóa ra nhóc không phải là người đầu tiên, đối với hắn thì chắc chỉ coi nhóc như một trò đùa, một món đồ chơi... Vũ Duy nghĩ đến điều đó mà nước mắt tuôn rơi, lồng ngực đau nhói như bị hắn bóp chẹt, thế mà Vũ Duy lại cứ tưởng hắn thật lòng chứ Chạy cho lắm rồi mệt nên Vũ Duy tìm vào một con hẻm nhỏ, tối thui, ngồi núp sau cái thùng rác to bự kia thì nhóc bắt đầu ôm mắt khóc như đứa trẻ lên ba. Bỗng có tiếng bước chân tới gần khiến Vũ Duy nín bặt, mắt đảo xung quanh để tìm kiếm nơi có tiếng động. Có tầm bốn tên đang tiến về phía Vũ Duy, nhìn mặt bặm trợn không phải kiểu dễ ăn - Ái..chà..chà... Chúng ta có chuột nhắt đây chúng mày - tên đi đầu liếm mép nhìn Vũ Duy đang quệt nước mắt - Em trai sao lại ngồi khóc ở đây thế?? Đi chơi với bọn anh bảo đảm sẽ vui lắm - tên khác đưa tính chạm vào nhóc nhưng bị nhóc gạt ra tức khắc - Mèo con nổi giận kìa tụi mày! - Mẹ kiếp, đừng tưởng bố hiền thì chúng mày muốn đùa gì thì đùa nghe chưa? - Vũ Duy đứng dậy trừng mắt và bẻ cổ tay, đang bức bối trong người giờ có cơ hội xả giận rồi Sau mười phút thì Vũ Duy quần áo xộc cệch thở hổn hển ung dung bước ra khỏi con hẻm tối đó để lại bốn thằng kia nằm quay đơ rên rỉ, chí ít chắn cũng lung lay vài cái răng mà nặng thì gãy tay gãy chân luôn rồi Đang đi thì Vũ Duy bỗng thấy bóng dáng Kì Luân đang dò hỏi người đi đường, nhất nhất thất kinh vừa lùi bước rồi vọt chạy thật nhanh. Hắn cũng không phải mù mà không thấy cái bộ dạng lùi bước quen thuộc của nhóc mà chạy theo, màn rượt đuổi trên phố đông người bắt đầu - Bắt được em rồi! - Kì Luân vì lợi thế chân dài hơn mấy cm nên bắt kịp Vũ Duy và giật ngược tay nhóc lại - Buông bố ra ngay!! Thằng nào mày cũng dắt về thì bố là cái gì của mày.... Buông ra! - Vũ Duy vùng vằng nhưng hắn càng siết tay chặt hơn vì đau nên nhóc đã cho hắn hẳn một cái bạt tai không thương tiếc "Daddy, vì daddy nói bừa bây giờ con phải khổ sở thế này đây.... Đêm nay con sẽ dụ papa cho daddy khỏi ngủ!" - Kì Luân hưởng bạt tai của nhóc mà học hằn, mắt trợn ngược lên suy tính điều gì đó. Nếu không phải Vương Lưu nói quá thì bây giờ hắn đâu có in năm vết ngón tay thế này Kì Luân đã bị ăn đánh thế này thì hắn chẳng dại gì mà thả nhóc đi, ngược lại còn kéo nhóc đi một mạch tới chỗ vắng người rồi tóm chặt eo Vũ Duy - Buông bố ra!.... Bố muốn về nhà! - Vũ Duy cựa quậy vung tay vung chân - Em còn muốn bướng tới mức nào nữa... - Kì Luân nhăn nhó đỡ đòn một cách cực nhọc - Bố không muốn nghe.. Kì Luân là tên khốn... Đồ đểu cáng.. Đồ lăng nhăng! - Vũ Duy điên tiến lên gối thẳng vào hạ bộ của hắn và chạy thật nhanh Kì Luân ôm lấy hạ bộ của mình mà nhăn nhó nhìn Vũ Duy chạy đi... Hắn phải làm gì đây? Nhóc vừa mới mở lòng với hắn mà bây giờ lại ngang bướng không chịu nổi, hắn thật sự rất khổ sở khi cứ như thế này ~ Ngày hôm sau~ - Oa... Thầy ơi cho em xin ít băng cá nhân - Vũ Duy lại vào phòng y tế như chưa có chuyện gì xảy ra - Vũ Duy đấy sao? Không sợ thầy làm như thế nữa sao? - Rin trố mắt ngạc nhiên khi nhóc vẫn ngồi đu chân nhìn xung quanh - Chán sống thì nhào vào - Vũ Duy lườm Rin một cái và lôi ra một con dao bấm sẵn trong túi quần Rin bật cười nhìn Vũ Duy, anh ta đang tính toán gì đó trong đầu, liếc nhìn một chút thì có một dấu hôn khá đậm bên cổ trái của nhóc. Anh dán băng cá nhân vừa xong thì liền nhìn nhóc với ánh mắt thật sự mê muội - Tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua... Nhưng... Em có thể làm người yêu tôi một ngày thôi được không? Ngày mai tôi chuyển công tác rồi! Có lẽ sẽ không bao giờ gặp em được nữa... Tôi biết em không yêu tôi nên tôi quyết định sẽ rời xa em càng sớm càng tốt để không phải đắm chìm trong đau khổ - Rin khẽ nâng tay Vũ Duy lên và hôn nhẹ Vũ Duy cảm thấy thực sự bối rối, chẳng có nổi một tí kinh nghiệm tình trường gì nhưng khi nhìn thấy Kì Luân lấp lò ngoài cửa thì nhóc bỗng nhớ lại lời hôm qua và đặt tay còn lại lên tay Rin rồi nở một nụ cười hiền hòa hơn bao giờ hết và gật đầu Rin nhào vào ôm lấy Vũ Duy, nhóc khẽ liếc ra ngoài thì không thấy Kì Luân đâu nữa, nhóc cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác đó là gì?? Có lẽ là sự ghen tuông, muốn Kì Luân thấy nhóc tươi cười bên cạnh người khác, muốn hắn hiểu cái cảm giác khó chịu của nhóc Ngay khi vừa tan học thì Rin đã túm ngược áo của Vũ Duy lại vào lôi lên chiếc xe hơi đen và phóng đi khiến Kì Luân không kịp dí theo. Nhóc quay lại sau thấy hắn bất lực và nhoẻn miệng cười ranh mãnh và ngồi huýt sáo - Tôi chở em đi lựa đồ.. - Rin khẽ nhìn nhóc rồi bật cười - Đồ gì? Nhà em nhiều lắm đã mặc hết đâu mà! - Vũ Duy vẫn cười toe toét nhìn vào màn hình điện thoại đang có một cuộc gọi đến từ hắn - Tôi thấy em hẹn hò với tôi nhưng xem ra em quan tâm Kì Luân hơn là tôi nhỉ? - Rin ngó điện thoại của nhóc rồi dò xét Vũ Duy vội tắt ngay điện thoại và cười trừ với Rin... Đi lòng vòng tậu được mấy bộ đồ, Rin xé hết nhãn ra rồi đẩy nhóc ngược trở lại phòng thay đồ. Vũ Duy trở ra với bộ đồ khá năng động, áo thun in vài chữ có mặc áo khoác jean không tay khoét rộng và quần lửng kaki màu đen, nhóc điên chỉnh lại mái tóc có phần xanh đậm ở đuôi và giữa tóc - Em có vẻ hợp đấy - Rin nhìn nhóc cứ trợn mắt lên chỉnh tóc mà say đắm - Ơ..Kì Luân kìa! Vũ Duy vừa nghe đến tên của hắn thì lập tức nhảy dựng lên rồi núp sau lưng Rin ngó ngàng và nhìn theo hướng chỉ tay của anh. Đúng thật là Kì Luân, hắn đang đi với một thằng nhóc non choẹt, còn khoác tay tình tứ béo má nhau giữa chốn mua sắm nữa... Vũ Duy nhìn theo đó mà điên tiết bấu vào cánh tay của Rin Rin đưa Vũ Duy ra khỏi đó rồi nhìn sắc mặt không tốt của Vũ Duy mà bắt đầu màn dạo phố rồi dò hỏi tình hình - Tôi biết là em thích cậu ta nhưng có vẻ em không chấp nhận điều đó - Thằng lăng nhăng, hôm qua hắn là người nói yêu em thế mà mà giờ nhìn đi... Đi với thằng khác, còn tính tứ ngoài đường nữa... - Vũ Duy giờ đây xem Rin là bao cát trút giận mà càu nhàu đủ kiểu - Vậy là em đang ghen sao? - Rin dò hỏi thêm, anh vẫn đang tính toán gì đó - Ừ... Em ghen đấy... Em ghen với cả những thằng trước đó mà Kì Luân dẫn về nhà... ai có cử chỉ thân mật với hắn em cũng ghen hết.... Triệu Kì Luân là tên trời đánh thánh vật.. Hắn đã lăng nhăng như thế thì em phải cua được mấy thằng cho hắn biết mặt... Càng nghĩ càng thấy bực mình! - Vũ Duy như mất kiểm soát mà gào lên rồi vó đầu bứt tóc Khi ngước lên đã thấy Kì Luân đứng trước mặt mình còn Rin thì chạy biến đâu mất tiêu, hắn còn cầm theo cái máy ghi âm nhỏ, khi hắn bật âm thì câu nói của nhóc được ghi lại rất rõ chữ chạy đi chạy lại. Vũ duy bỗng theo cảm tính quay đầu lại thì thấy Rin và cậu nhóc vừa đi với hắn đang ôm nhau tình tứ đi về phía hắn và vỗ vai hắn - Tôi xong phần rồi đấy... Xin lỗi em nhé Vũ Duy.. Có muốn sử dụng con dao đó thì tên này sẵn sàng - Rin cười toe chỉ vào Kì Luân và lùi lại một bước - Người mà anh nói đây sao? Trông đáng yêu quá!! - cậu nhóc kia tí tởn đến gần Vũ Duy và béo má nhóc - Không hổ danh là ông anh tuyệt vời - Qua đây mau! Em là người yêu của anh mà! - Rin nhấc bổng cậu nhóc ấy lên và chào tạm biệt Kì Luân nhìn thấy Vũ Duy đực mặt ra thì lợi dụng ngay lúc đó mà hôn ngay má nhóc một cái và luồn tay qua eo nhóc kéo gần lại với hắn - Papa với daddy nhà anh đang có thế sự nên hôm nay anh qua nhà em ngủ - Kì Luân nhéo mũi Vũ Duy một cái - Giải thích - không kì kèo nhiều mà chỉ vắn tắt và giơ con dao bấm rồi trừng mắt nhìn hắn - À thì anh biết em rất bướng nên anh chỉ hợp tác với Rin... Hôm qua Rin cắn cổ em và hôm nay nói là chuyển công tác là dự tính của anh... A..Nhưng... tại Rin diễn sâu quá nên anh ghen chứ chuyện ấy ngày hôm qua là ngoài dự tính - Kì Luân xanh mặt nhìn nhóc rồi cố gắng phân bua - À..cả nhóc con lúc nãy là họ hàng xa, là người yêu của Rin! Ơ..ơ.. còn... Daddy nói bừa thôi chứ anh thề là ngoài em ra thì chưa ai được nằm trên giường của anh mà lăn xả đâu Vũ Duy nghe thế cũng nửa mừng nửa giận khi mình bị xỏ mũi trớ trêu, nhóc đút lại con dao bấm vào túi và lầm lì bỏ đi. Thấy hắn đứng đở tại chỗ đang thở dài thất vọng tràn trề thì nhóc quay lại gãi má và liếc qua chỗ khác, mặt xụ xuống - Không qua ngủ nhờ à? - Có..có... Đi liền luôn - Kì Luân như một ngôi sao được thắp sáng mà chạy về phía Vũ Duy và ôm chặt lấy nhóc
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
Chương sau