Edit: quynhle2207
Nhìn sắc mặt của Tương Kế trở nên thâm trầm kỳ quái, trong mắt còn toát ra một loại cảm xúc như đang nhớ nhung cuồng nhiệt về chuyện xưa, Nhan Duệ híp mắt lại, kéo vợ vào lòng mình, sau đó ngồi xuống, ôm con gái đến gần mình, rất phách lối, ngước cằm liếc nhìn Tương Kế đầy vẻ khinh thường: “Anh Tương, rốt cuộc hôm nay anh tới đây là có chuyện gì? Cũng đã khuya rồi, anh còn không chịu nói, nhưng chúng tôi cũng cần phải đi ngủ.”
Tương Kế cười khẽ, cũng hướng về phía Ninh Vi Nhàn để nói chuyện: “Thì ra em cũng biết anh muốn em khôi phục lại trí nhớ.”
“Như vậy thì đã sao? Coi như tôi đều nhớ hết mọi chuyện, nhưng tôi cũng không rời bỏ Nhan Duệ mà ở cùng một chỗ với anh đâu, lại càng không nhìn anh với vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đâu.” Nói đến chuyện này, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nói Tương Kế quả thật có ý với cô, thích cô, vậy tại sao lại muốn cô nhớ lại chuyện trước kia? Mặc dù chuyện đó có thể làm cho cô không còn cảm giác gì với Nhan Duệ, thậm chí sẽ tránh xa, nhưng đối với Tương Kế cũng là có hại nhiều hơn có lợi mà. Nếu như cô nhớ lại, thì anh ta lại càng không có cách nào đến gần cô, còn không bằng cứ để cô tiếp tục quên hết mọi chuyện, ít nhất anh ta có thể thay đổi hình tượng để có thể đến gần cô một lần nữa. Còn nếu như nói anh ta đối với cô không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056925/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.