Edit: meoluoihamngu
Trong sinh mệnh của Ninh Vi Nhàn có ba người quan trọng nhất đó là:Cha, mẹ và Nhan Duệ. Nhưng từ nhỏ cô không nhận được một chút quan tâmnào từ cha mẹ, hiện tại thật vất vả nhận được một chút quan tâm từ NhanDuệ, muốn cô không cần, cô có thể dễ dàng không cần sao? Cô mơ hồ cảmthấy lạ ở chỗ nào đó, nhưng không nghĩ ra được lạ ở chỗ nào, làm choNhan Duệ cảm thấy cô rất phiền. Anh thậm chí còn không nói chuyện vớicô, thỉnh thoảng khi cô mở miệng nói chuyện, anh lập tức kiếm cớ trốntránh, không cho cô cơ hội. Giờ phút này đứng trước cửa phòng Nhan Duệ,tự nhiên Ninh Vi Nhàn lại chần chừ. Cô giơ tay, không dám gõ cửa, giốngnhư sợ nếu cô gõ cửa sẽ phải đối mặt với sự tuyệt vọng. Trong lúc côđang chần chừ, cửa được mở ra, khuôn mặt lạnh như băng của Nhan Duệ ngay trước mặt cô: “Em còn định đứng ở cửa đến lúc nào?” Nói xong liền xoayngười về phía giường lớn, không nhìn Ninh Vi Nhàn một chút nào.
“Duệ…” Ninh Vi Nhàn muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
“Vi Nhàn, nếu đã như vậy, chúng ta liền nói chuyện rõ ràng đi. Em cócòn nhớ ngày kết hôn tôi nói với em những gì không?” Anh hỏi. Anh muốnnói rõ với em. Anh sẽ không vì kết hôn với em mà vứt bỏ cuộc sống trướcđây, em có thể là người vợ duy nhất trong đời anh, nhưng tuyệt đối không phải là người phụ nữ cuối cùng. Anh không thể vì một tờ giấy đăng kíkết hôn mà bỏ qua cả một rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056831/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.