Từ trước đến giờNinh Vi Nhàn không cãi nhau với người khác, người nhà cô đã dạy cho dùkhó chịu đến cực điểm cũng phải nhẫn nhịn đến điên, cho nên dọc đường đi dù Nhan Duệ không nói cái gì, về đến nhà không cùng cô nói chuyện mà đi thẳng vào phòng ngủ, thì cô vẫn không nói gì. Chocolate vẫn đứng ở cửanhư cũ phe phẩy đuôi nhìn cô, nuôi nó cũng một thời gian dài, hình nhưnó đã nhận ra được cô, Ninh Vi Nhàn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầuChocolate, nó kêu “âu âu”, vì vẫn là chú chó nhỏ, cho nên kêu “gâu gâu”không được, thỉnh thoảng nó kêu lên một tiếng mềm mại giống tiếng khóccủa trẻ nhỏ. Cô chơi với Chocolate ở cửa ra vào một lát, cho đến khichân cảm thấy tê dại mới đi vào phòng ngủ, chú chó nhỏ cũng đi theo cô,quanh quẩn chân cô, thỉnh thoảng còn cắn dây buộc giày của cô. Đi đếntrước phòng ngủ, Ninh Vi Nhàn vẫn có chút lo lắng, không biết sẽ xảy rachuyện gì làm cô bất an. Mới vừa đưa tay cầm tay nắm cửa, cửa bỗng nhiên bị kéo mạnh ra, Nhan Duệcầm chìa khóa xe đi ra ------ Anh cầm khôngphải chìa khóa xe lúc bọn họ ra ngoài, bởi vì chìa khóa chiếc xe kia đểtrên kệ tủ ngay cửa ra vào, chiếc xe này… Hình như là xe Nhan Duệ dùngđể đi ra ngoài, tính năng tốt, có thể đua xe rất nhanh.
“Duệ, anh --- ------”
Một chữ “anh” vừa nói ra, thậm chí còn chưa nói xong, Nhan Duệ liền điqua người cô, từ đầu đến cuối, không liếc nhìn cô một cái, cũng khôngnói một chữ. Ninh Vi Nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056827/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.