Vương An Cơ ném ánh mắt sắc lạnh về phía cô ta. Sami thoáng rùng mình, vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên môi. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào tới đây lại mang vẻ mặt muốn giết người như vậy. Nếu không thích sẽ không để ý, còn nếu xấu hổ sẽ ngồi uống một mình.
Đặng Vân Du thiếu chút nữa sặc nước miếng. Thân phận bạn mới này đúng là cô nhận không nổi.
- Hì, anh Yang, em... em đến cùng bạn là vì hôm vừa rồi tụi em đi bar, bất cẩn làm rơi một món đồ khá quan trọng. Bây giờ tụi em phải đi tìm.
- Đi bar? Tụi em đi hồi nào? Sao anh không thấy?
- Haha, vậy chắc anh bận rồi. Haha, tụi em vào đây chỉ như tép riu thôi. Chắc anh cũng không để ý tới.
Đặng Vân Du vừa nói vừa cười. Càng cười lại càng nhạt nhẽo. Vì vậy, cô thức thời ngậm miệng lại. Người đàn ông tên Yang, cũng chính là anh họ của Đặng Vân Du, kiêm ông chủ của bar Big Luck này, hầu như không mấy nghi ngờ.
- Vân nhi, nhưng mà cô chú có biết em đi bar không?
- Anh Yang, anh đừng có hỏi vậy. Em đủ tuổi rồi đó, sắp già đến nơi rồi, anh đừng xem em như con nít nữa. Với lại... cha mẹ đi nước ngoài suốt, cũng không có thời gian quản em đâu. - Giọng cô hơi ỉu. Ngay cả lúc sinh mệnh cô gần kề với cái chết, một đao đâm suýt trúng tim mà bọn họ cũng chẳng hay biết gì. Như vậy còn là cha mẹ sao?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330673/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.