- Ta xem các ngươi làm sao sống nổi. Triệu Thuỵ Miên chịu cái gì, thì các ngươi chịu cái nấy.
Vương An Cơ nghiến răng nói. Hắn không bao giờ quên được khi nghe Đặng Vân Du rối rắm kể Triệu Thuỵ Miên sắp bị tử hình đến nơi, đã mất tích mười ngày nay rồi. Hẳn là bị hoàng đế bắt. Mười ngày, chính là từ lúc hắn rời đi. Vương An Cơ tuy hung ác nhưng cũng có sỉ diện của mình, hắn chẳng bao giờ muốn nợ ai.
Mà khi đứng dưới kia, nhìn Triệu Thuỵ Miên cùng với Đặng Vân Du. Đặng Vân Du đã khóc nấc lên, còn hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, ngoài căm phẫn còn có chút đau lòng. Đặng Vân Du kéo áo hắn hỏi có phải bọn họ bắt nhầm người hay không, Triệu Thuỵ Miên sao có thể biến thành như vậy. Nhưng hắn biết, chính là cô, hơi thở yếu ớt đến đáng thương. Nếu không phải vì kế hoạch đã tính trước, hắn đã cướp ngục từ lâu rồi.
Nghĩ đến đó, tâm hắn quặn thắt. Triệu Thuỵ Miên ngày thường xấu tính, hay chạy đi chạy lại trước mặt hắn nay chỉ còn một cái xác khô. Lỗi này hoàn toàn là do hắn, hắn cũng không ngờ lão hoàng đế lại độc ác đến vậy, càng không muốn nhìn thấy cô vì hắn mà chịu hành hạ. Hắn bị Thất tinh xà bắt không biết gì, nhìn cáo trạng, hắn cũng đoán ra được lão hoàng đế bắt cô khai ra hắn. Nhưng đúng thật cô không hề biết.
- Hay là lão đi xuống trước đi. - Dứt lời, Vương An Cơ đứng trên đầu hoàng đế, vung tay định bổ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/141890/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.