Cái đĩa giữa khay cũng không nhiều lắm, Trác Nhạc làm như đói rất dữ dội, chỉ chốc lát liền đem điểm tâm ăn sạch sẽ, Úy Oản cười cười: “Ngươi nói với người ngự thiện phòng, ngày mai đặc biệt đưa thiện (bữa cơm) cho ta, được không?”
Nét cười trên mặt Trác Nhạc bừng lên như hoa đón mùa xuân: “Nô... Ta biết rồi, quay về sẽ nói với Lí công công, kỳ thật...” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn trộm Úy Oản, rụt rè mà cúi đầu, làm như không dám nói thêm nữa.
Thái phó hơi hơi thiêu mi (nhíu mày): “Kỳ thật cái gì?”
Trác Nhạc ngập ngừng nói: “Cũng không có gì... Chẳng qua... Chẳng qua mọi người trong cung nói Thái phó thất thế, bị... Hoàng thượng đoạt quyền, ừm... Ai cũng không nguyện ý tới chỗ này!” Giọng nói càng ngày càng thấp, đến cuối cùng như tiếng ruồi muỗi kêu, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Úy Oản thản nhiên cười: “Cho nên, bọn họ sai ngươi đến đây đưa thiện, có đúng không?” Trác Nhạc gật đầu, giương mắt trông trộm thái phó, thấy người nọ mỉm cười, nhịn không được mở miệng: “Thái phó, ngài là người tốt, ta thích ngài, sau này ta mỗi ngày sẽ đến đưa thiện, được không?”
Úy Oản rũ hàng mi: “Mỗi ngày đưa thiện sao?” Nét mặt giãn ra khôi phục vẻ tươi cười nói: “Được, ngươi mỗi ngày đến! Ta hỏi ngươi, trừ bỏ đưa thiện, ngự thiện phòng còn an bài cho ngươi công việc nào khác không?”
Trác Nhạc cười hì hì đáp: “Ta chỉ phụ trách đưa thiện, Lí công công thấy ta đi đứng cần mẫn, nên để ta đặc biệt phụ trách chân chạy vặt!”
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-bich-van-tay/1488996/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.