Một tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự im lặng của hai người. 
Lương Văn Viễn cầm điện thoại lướt qua một lượt, nhướng mày nhìn Lục Hi, ra hiệu cho cô im lặng. 
Lương Văn Viễn bước đến trước cửa sổ sát đất, nghe điện thoại, lười biếng đáp: "Sao vậy?" 
Đầu dây bên kia, Kỳ Cảnh phấn khích đến mức muốn nhảy qua điện thoại: "Ra ngoài chơi đi, con trai út nhà họ Diệp từ miền Nam về rồi." 
Lương Văn Viễn nhìn về một điểm nào đó trên tháp sắt xa xa, dùng ngón tay cái vuốt ve: "Cậu không có việc gì à?" 
"Tôi có thể có chuyện gì, bố tôi bảo tôi năm sau mới đến bộ, năm nay chỉ chơi thôi." Kỳ Cảnh nói đầy ẩn ý: "Nhà cậu... Lạc Lạc không muốn gặp cậu ta sao?" 
Lương Văn Viễn nhướng mày: "Cậu đồng ý với bố cậu rồi à?" 
Kỳ Cảnh lập tức mất đi sự phấn khích vừa rồi: "Đúng vậy, không đồng ý thì sẽ bị gãy chân, ai giống cậu, chú Lương đã mở đường cho cậu mà cậu không đi, cứ thích làm những thứ khác người." 
Lương Văn Viễn không muốn nói nhiều với anh ta: "Gửi địa điểm cho tôi." 
Lương Văn Viễn cúp điện thoại, quay lại thì thấy Lục Hi đang nhìn anh chằm chằm. 
"Em không có việc gì làm à?" Lương Văn Viễn cau mày hỏi. 
Lục Hi cẩn thận hỏi: "Kỳ Cảnh gọi điện cho anh à?" 
"Ừ." 
"Rủ anh đi chơi à?" Lục Hi từ từ bước đến trước mặt Lương Văn Viễn: "Em nghe nói là để đón gió cho Diệp Yến Sơ?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731062/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.