Đáy lòng như bị vô số mũi kim châm, cảm giác đau nhói lan khắp toàn thân, rõ ràng trong phòng ấm áp như mùa xuân nhưng cô lại thấy hơi lạnh. 
Cô không nói gì. 
Lương Văn Viễn vẫn nhìn cô, thấy cô không nói gì lại phủ lên lần nữa, anh ta kẹp chặt cằm Thời Văn Nhân, buộc cô ngẩng đầu lên, hôn cô và nói mơ hồ: "Không nói, vậy thì dùng hành động." 
Áo của Thời Văn Nhân xộc xệch, chiếc áo sơ mi trắng tinh rơi trên vai, sắp rơi nhưng lại bị Lương Văn Viễn giữ chặt trước cửa sổ sát đất. 
"... Ư, đừng..." Trong tiểu huyệt chặt chẽ bị nhét vào một ngón tay, xuyên qua lớp thịt non mềm, cắm vào trong đường đi hẹp hòi. 
Thời Văn Nhân dang rộng hai chân, nghiêng mặt nhìn người đàn ông phía sau, trong mắt lấp lánh nước, đầy vẻ mê đắm. 
Lương Văn Viễn đè hai tay cô lên đỉnh đầu, âu yếm đôi gò bồng đào non mềm, núm vú bị anh ta ngậm trong miệng mút mát, quầng vú đỏ sẫm lúc này vô cùng diễm lệ. 
"Ưm ưm... Lương Văn Viễn..." Thời Văn Nhân khóc thành tiếng, thật sự quá khó chịu, hạ thân vừa ngứa vừa tê, cô sắp bị Lương Văn Viễn làm cho phát điên rồi. 
"Nhân Nhân không thích sao?" Lương Văn Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong đường đi lại trào ra một đợt nước, nhân lúc trơn trượt lại nhét thêm một ngón tay vào. 
"Nhân Nhân, em nhiều nước quá." Giọng nói khàn khàn của Lương Văn Viễn vang lên bên tai. 
Hai ngón tay song 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731052/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.