Là Cận Trì. 
Thời Văn Nhân có chút bất lực, cô bỏ điện thoại vào túi áo: "Sao vậy? Cận Trì có chuyện gì không?" 
Cận Trì lấy hai tay ra khỏi túi, hơi thở trắng xóa phả ra trong không khí: "Không có gì, chỉ muốn mời chị học ăn cơm." 
Thời Văn Nhân tử tế từ chối: "Tâm ý của em chị nhận nhưng hôm nay chị không rảnh, chị học phải đi làm việc." 
Đáy mắt Cận Trì thoáng hiện lên một tia thất vọng nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi nói tiếp: "Vậy... vậy thì ngày mai?" 
"Ngày mai cũng không rảnh, chị ấy muốn ăn cơm với em, ngày kia cũng không rảnh, chị ấy vẫn muốn ăn với em." 
Giọng nói xen lẫn tiếng hạt vọng lại từ xa, không gần không xa. 
Thời Văn Nhân quay đầu lại liền thấy Lương Văn Viễn dựa nghiêng vào cửa xe, mặc một chiếc áo len đen cổ lọ, vai rộng eo thon, quần tây bó chặt đôi chân dài miên man, bắt chéo nhau, dáng vẻ lười biếng nhưng lời nói ra lại mang theo uy lực. 
Anh ta cười phóng túng với Thời Văn Nhân, đôi lông mày sắc bén nhưng trong mắt lại tràn đầy dịu dàng, trên tay còn cầm một bó hoa hồng tươi thắm. 
Thời Văn Nhân ngây người tại chỗ, có chút kinh ngạc khi Lương Văn Viễn xuất hiện ở đây. 
Cận Trì nhướng mày, lấy lại tinh thần nhìn Lương Văn Viễn ở không xa, chiếc khăn quàng cổ hơi che cằm, như thể khiêu khích: "Vậy thì chị học sẽ có một ngày không hẹn ăn cơm với anh ấy." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731051/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.