Lương Văn Viễn bảo Lý Niệm giải thích lý do với mọi người, rồi tự mình bế Thời Văn Nhân ra khỏi phòng tiệc.
Nhiệt độ mùa đông thấp, Lương Văn Viễn đợi trong cửa cho tài xế lái xe đến, Lý Niệm vội vã đi ra khỏi phòng tiệc đuổi theo Lương Văn Viễn, lặng lẽ đứng sau anh.
Lương Văn Viễn bế chặt người trong lòng, Thời Văn Nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng Lương Văn Viễn ngủ thiếp đi.
Lương Văn Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Văn Nhân, hàng mi dài cong vút, chớp chớp tạo thành một bóng nhỏ, có lẽ không nhịn được nên vẫn khóc, trên hàng mi còn đọng lại vài giọt nước mắt trong veo, khóe miệng còn cong xuống.
Anh thấy chua xót trong lòng.
Oan ức gì mới khiến cô gái của anh rơi nước mắt chứ.
Trăng trên cao treo lơ lửng, người dưới đất cúi đầu ngắm nhìn.
Vài ngôi sao nhấp nháy, thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Lương Văn Viễn nuốt nước bọt, dường như không chịu nổi, biểu cảm cực kỳ không tự nhiên, tim đập thình thịch.
Sau đó, giống như một tín đồ ngoan đạo, hành động không mang chút ham muốn nào, ánh mắt thuần khiết, trong sáng.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mũi Thời Văn Nhân.
Yên Yên à, Yên Yên của anh.
Sương mù dần tan, mặt trăng ẩn vào trong mây, che khuất nửa khuôn mặt.
———
Khi về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Lương Văn Viễn nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731042/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.