"Em yêu, đây có phải là Lương Văn Viễn không?" Tô Miên không thể tin được, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào động tác của Lương Văn Viễn, thậm chí còn không quay mặt lại nhìn Kỳ Cảnh.
"Đúng vậy, không phải là người sống sờ sờ sao." Kỳ Cảnh đỏ bừng mặt, cố nặn ra mấy chữ trả lời Tô Miên.
Lương Văn Viễn đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người đó, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Được không? Không chật chứ?"
Ánh mắt Thời Văn Nhân theo động tác đứng dậy của anh mà nhìn lên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh, cô lắc đầu.
Lương Văn Viễn gật đầu, hơi cúi người về phía trước: "Anh đi xử lý chút việc, em ở đây đợi một lát."
Đợi đến khi Thời Văn Nhân gật đầu đứng dậy, anh mới quay người rời đi.
Hôm nay là tiệc của anh, đương nhiên do anh mở màn.
Thời Văn Nhân nhìn Lương Văn Viễn đi về phía xa, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một dòng nước ấm, tim đập thình thịch, ngón tay co lại bên hông.
Đèn sáng lên, Lương Văn Viễn đang cười với cô.
Thời Văn Nhân cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt, hàng mi chớp chớp.
Người mà muôn vàn chúng sinh đều muốn bám víu lại chịu cúi đầu vì cô.
Rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
"Patrick, chúng ta cùng đi bắt sứa nào"
"Patrick, chúng ta cùng đi bắt sứa nào"
Thời Văn Nhân chưa nói được mấy câu với Tô Miên thì điện thoại reo, cô chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3731041/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.