Thời Văn Nhân ngồi trên người Lương Văn Viễn không dám cử động, ăn một bữa cơm mà cả người toát mồ hôi. 
Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi của thứ bên dưới mình. 
Thời Văn Nhân ngồi trong lòng anh chớp mắt vài cái, muốn cử động mông để Lương Văn Viễn dễ chịu hơn, nhưng vừa làm vậy, cô lại nghe thấy Lương Văn Viễn hít sâu một hơi. 
Lương Văn Viễn thở dài ra, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, cười nói: “Nhân Nhân, em đừng nhúc nhích, anh hơi không chịu nổi rồi.” 
Hai má Thời Văn Nhân chợt đỏ bừng, cô thực sự không biết phải nói gì, tay cầm bát run run, lắp bắp: “Vậy… Vậy em phải làm sao đây?” 
Nhìn Thời Văn Nhân tựa một chú mèo con, Lương Văn Viễn xoa nhẹ eo Thời Văn Nhân, chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cô đặt bát lên bàn cái “cạch” như một con mèo con xù lông, rồi ngước mắt nhìn anh một cách đáng thương. 
Thời Văn Nhân nhếch môi, nắm lấy tay anh, nói với vẻ tràn đầy van nài: “Đừng mà, đừng mà anh.” 
Lương Văn Viễn vẫn giữ nguyên động tác này, trong mắt anh đầy ý cười, hình như đêm qua anh đã hù dọa cô rồi. 
Nhưng anh càng nhìn dáng vẻ này của Thời Văn Nhân thì càng thấy thú vị, nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta nên làm sao đây, Nhân Nhân.” 
Thời Văn Nhân khẽ chớp mắt, thật sự không muốn nói ra những lời thô tục kia, nhưng hiện tại không còn cách nào khác. 
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3729865/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.