Lúc Thời Văn Nhân bị tiếng ồn ào ngoài phòng đánh thức thì đã là ba giờ chiều. Cô cử động toàn thân, hít một hơi.
Hôm qua Lương Văn Viễn quả thật giày vò cô quá, nghĩ đến chuyện đó cô vẫn thấy hơi sợ hãi.
Thời Văn Nhân chậm rãi đứng dậy, vừa vén chăn lên đã nghe thấy giọng nói của Kỳ Cảnh: “Vợ tôi nói lo lắng cho an nguy của chị Nhân, sợ cậu bán cô ấy, lại không liên lạc được với cậu nên chúng tôi mới tới xem một chút đấy chứ.”
Thời Văn Nhân chậm rãi xuống giường, lại nghe Kỳ Cảnh nói tiếp: “Tôi nói này Lương Văn Viễn, cậu không thể như vậy, mang một người sống sờ sờ đi mất thì ít nhất phải nói một câu chứ, lỡ như…”
Kỳ Cảnh chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Thời Văn Nhân ra khỏi phòng ngủ, trên người đầy vết xanh tím.
Kỳ Cảnh không tin nổi quay đầu về phía Lương Văn Viễn như một người máy: “Cậu đúng là như sói như hổ, lâu rồi chưa phát tiết hả?”
Lương Văn Viễn quay đầu nhìn lại, thấy Thời Văn Nhân, bèn sải chân đi tới trước mặt Kỳ Cảnh, thậm chí cả Tô Miên cũng cùng bị đẩy ra ngoài cửa. Một giây sau khi cửa đóng lại, Lương Văn Viễn vẫn không quên nói với Kỳ Cảnh: “Tôi sẽ cho cậu mảnh đất phía Đông thành phố, sau này ít đến nhà tôi đi.”
Hai người ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn cánh cửa từ chối người ngoài kia, cuối cùng Kỳ Cảnh ấm ức nói một câu: “Mẹ kiếp, lần đầu tiên anh thấy Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3729864/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.