Thời Văn Nhân không nói nhiều, Lương Văn Viễn hỏi gì cô sẽ đáp nấy, còn nếu anh không hỏi thì cô chỉ ngồi im lặng nghe họ nói chuyện, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hạt bụi trong không trung. 
Đến khi cô hoàn hồn, mọi người xung quanh cô đang thu xếp định chơi trò chơi. Cô không có hứng thú với những thứ này, cũng không biết chơi. 
“Em không biết chơi à?” Lương Văn Viễn chống khuỷu tay lên đầu gối, lắc con xúc xắc trong tay, vừa kề sát vào Thời Văn Nhân. 
Ánh đèn trong quán bar khiến người ta khó nhìn rõ thực và hư, ánh sáng mờ ảo đan xen nối tiếp nhau. Thời Văn Nhân không nhìn ra vẻ mặt của Lương Văn Viễn, chỉ cảm thấy anh ở rất gần cô, trong mắt còn chứa đựng tia sáng. 
“Không rành lắm.” Thời Văn Nhân nhấp một ngụm nước trái cây, thành thật đáp. 
“Vậy tôi dạy em nhé?” Lương Văn Viễn hỏi dò. 
Hai người gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy hàng mi đang rung rinh của Lương Văn Viễn. Ma xui quỷ khiến, cô đồng ý với đề nghị của anh. 
Thực chất trò chơi rất đơn giản, chỉ cần cầm viên xúc xắc trên tay để gọi điểm, xem ai đoán đúng. 
Mặc dù Lương Văn Viễn đang dạy Thời Văn Nhân cách đoán nhưng cô vẫn thua. Thua cũng không sao, nhưng Lương Văn Viễn phải uống hết ly này đến ly khác thay cho cô. 
Sau một vòng, Thời Văn Nhân vẫn thua. 
“Cậu Lương à, chị Nhân lại thua rồi.” Kỳ Cảnh nhìn hai người, nói với vẻ không đứng đắn: “Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3722761/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.