“Được, lúc nào cũng được.” 
Câu trả lời này quá lập lờ, câu nói thờ ơ đó của Lương Văn Viễn đã khuấy động ngàn con sóng trong lòng Thời Văn Nhân. 
Có lẽ Thời Văn Nhân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi Lương Văn Viễn nói ra câu nói bình thường này, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên. 
Nó giống như đang dỗ dành, ẩn chứa cưng chiều. 
Vì là lời mời ngẫu hứng, Thời Văn Nhân đưa Lương Văn Viễn đến một trong những nhà hàng yêu thích của cô. 
Môi trường xung quanh không tốt bằng những nơi Lương Văn Viễn từng đến, nhưng Thời Văn Nhân cho rằng đồ ăn ở đây ngon hơn những món cầu kỳ kia. 
Thời Văn Nhân dẫn Lương Văn Viễn đến chỗ ngồi xuống, gọi vài món ăn đặc sản của nhà hàng, sau đó ngước lên hỏi Lương Văn Viễn muốn ăn gì. 
Lương Văn Viễn thực sự không hòa hợp với xung quanh, với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, bộ vest đắt tiền và phong thái tự phụ lúc giơ tay nhấc chân, nhìn đâu anh cũng giống một quý công tử. 
“Anh... anh muốn ăn gì?” Thời Văn Nhân hơi chần chừ, sâu trong thâm tâm cô đã nghĩ tới việc sẽ dẫn Lương Văn Viễn đến đâu sau khi anh từ chối rồi. 
Nào ngờ dường như Lương Văn Viễn không hề để ý đến xung quanh, ngón tay cầm điếu thuốc đang cháy dịch ra xa một chút, búng tàn thuốc rồi cầm lấy thực đơn trong tay Thời Văn Nhân để xem. 
Một lúc lâu sau, anh mới nói với người phục vụ đứng bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3721842/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.