Một năm sau, trước một hồ nước,trong căn tiểu đình nằm cạnh khu nhà trúc, bốn người đang ngồi chơi. Chính sác là hai nữ tử ngồi chơi cờ với nhau còn một nam một nữ khác đang câu cá. Họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
- Chính Long hình như tuần này Quang nhi cũng không trở lại thì phải?
- Đúng vậy tuần này là tuần thứ ba rồi liệu nó có sao không,thiếp thấy lo lo liệu ta có nên tìm nó không?
-Lục muội không phải lo cho nó đâu,ta thấy khéo nó vướng phải cô nương nhà ai rồi,không khéo lần này về nó cho ta kinh hỉ cũng nên.
-Hoa muội đừng nói linh tinh, mặc dù khu vực này thỉnh thoảng vẫn có người vào núi săn thú và tìm thuốc nhưng hầu hết là nam nhân còn gần như không có nữ tử. Mặt khác Quang nhi cũng không phải người tùy tiện.
- Tiêu tỉ đừng bênh nó như thế lũ nhỏ ngày nay không còn như trước nữa đâu với lại tỉ không nhớ lần trước mới đi nữa năm nó đã bắt được một vị công chúa rồi à.
-Hoa tỉ nói linh tinh gì vậy? Muội tin Quang nhi không phải người như thế. Mà chàng đã nói cho nó về hôn sự của nó và Uyển Như chưa?
- Nhắc mới nhớ Hao muội, muội có chắc trong 5 năm à 3 năm mới đúng chứ đứa bé ấy có thể tu luyện đến cấp tướng không? Mặc dù ta biết nó có thiên phú bất phàm nhưng liệu nó có thể không?
-Tiêu tỉ yên tâm. Sang năm muội sẽ tới giúp nó một chút, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-vinh-de-phong-luu/3145592/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.